Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một con bé ngốc nghếch như vậy, cho thứ gì miễn phí cũng không cần. Thậm chí tự mình chuốc lấy cực khổ muốn làm việc, đầu óc ngốc nghếch giống như hai con ngỗng trắng.
“Chị chỉ muốn nghe em muốn, không muốn biết em muốn hay không. Em hiểu không?” Sở Từ đóng gói quần áo nói tiếp: “Chị hỏi em, em muốn ăn thịt không?”
“Dạ muốn...” Sở Nữu Nữu nhỏ giọng nói, làm gì có ai không muốn ăn thịt chứ?
“Muốn mặc váy đẹp không?” Sở Từ lại nói.
“Dạ...” Sở Nữu Nữu lại gật đầu.
“Muốn đi học nghề gì không?” Sở Từ không cho sự lựa chọn, lại hỏi một câu.
Sở Nữu Nữu im lặng và cũng trả lời một chữ.
“Vậy là được rồi. Nếu muốn tại sao không làm? Em cảm thấy em sống là vì bị người nô lệ, hay là cảm thấy chị của em không nuôi nổi em?” Sở Từ thuận miệng nói tiếp: “Nếu đưa thịt ở trước miệng, em cũng không dám ăn. Vậy cả đời này cũng chỉ có thể nghĩ lại. Nữu Nữu, lấy quán ăn của chị làm ví dụ, gần đây bên ngoài có rất nhiều lời đồn. Mỗi người đều gọi chị là Sở hàng triệu, một đám nhìn chị với ánh mắt không có ý tốt, nhìn rất đáng sợ. Nhưng chị muốn kiếm tiền, nên không sợ người bên ngoài như sói như hổ chị vẫn tiếp tục mở quán ăn này. Nếu hôm nay chị còn không dám làm chút chuyện nhỏ này, lùi bước tránh gió ở trong nhà. Vậy chị ngoài hao hụt tiền còn có khí chất và sự kiêu ngạo.”
Sở Nữu Nữu đã là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722297/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.