Chương trước
Chương sau
Dù sao thì người thư ký này cũng là người thân tín bên cạnh Lữ Lương Tây. Lúc này sau khi thổi mấy hơi gió vào tai Lữ Lương Tây thì nhìn thấy sắc mặt của ông Lữ hơi ảm đạm.
"Tôi còn chưa nhìn thấy mặt Sở Đường kia, làm sao tôi biết cậu ta có bị nhốt lại hay không? Ngài Lữ, ngài nói thằng nhóc này còn tuổi nhỏ như thế sao lại thông minh như vậy? Bây giờ tôi bị cậu ta đánh, rõ ràng là người bị hại lại còn phải chịu mấy công an đó thờ ơ lạnh nhạt. Quả thực buồn cười! Thật đúng là một lũ dân nghèo, một lũ nhà quê ngu dốt!" Thư ký hầm hừ nói.
Chỉ là vừa nói xong lại cảm giác được sắc mặt của ông Lữ càng thêm kém. Lúc này mới nhớ đến mặc dù ông Lữ ở Cảng Thành mấy chục năm, nhưng quê quán của ông ta cũng là huyện Y Thủy này, lập tức trong lòng run rẩy, vội vàng nói: "Xin ngài Lữ, tôi vượt quá giới hạn."
"Biết là tốt rồi! Lần này nể tình cậu chịu uất ức nên tôi bỏ qua." Ông Lữ lạnh lùng nói.
"Cám ơn ngài Lữ." Thư ký cung kính nói.
Mà một thư ký khác bên cạnh mở miệng hỏi: "Ngài Lữ, chúng ta có nên đến đồn công an để thu xếp không?"
"Quên đi, thằng nhóc này hơi thông minh. Bây giờ cậu đi đã trễ rồi. Nhưng... cậu xác định con bé kia đồng ý lấy chồng chứ?" Lữ Lương Tây ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế dựa gỗ đặc trong phòng khách, một tay cầm tách trà vừa nói.
"Đồng ý rồi, nhận tiền rất sảng khoái." Người thư ký nói.
Ông Lữ nhíu mày: "Chỉ là rất sảng khoái mới kỳ lạ, tính tình con bé này không dễ thu mua như vậy. Như vầy đi, cậu tìm mấy người đi qua mời cô ta đến đây uống trà, thuận tiện nói chuyện lễ hỏi này. Ngoài ra an ủi em trai của cô ta một chút, nói xin lỗi xem thái độ của cô ta thế nào."
Người thư ký này tuy không phải người rất thông minh, nhưng lại rất nghe lời. Lúc này nghe thấy mệnh lệnh của ông Lữ đã chưa nói gì vội vàng đi ra ngoài sắp xếp.
Nhưng hiện tại thời gian cũng đã trễ, chuyện mời Sở Từ đến nhất định phải dời sang ngày hôm sau. Chỉ là mặc dù hiện tại đã tối, nhưng cũng có thể hỏi thăm mấy tên lưu manh trong và ngoài đường.
* * *
Sở Đường ở trong đồn công an đêm đầu tiên làm cho hai người chị Thôi Hương Như và Tần Trường Tố rất lo lắng. Nhưng nhìn thấy người chị ruột là Sở Từ cũng chưa có biểu hiện gì nên hai người cũng không thể chủ động qua thăm.
Chỉ là Sở Từ cũng bận rộn đến nửa đêm không ngủ, một mình ở sân sau trốn cưa gỗ. Chỉ nghe thấy tiếng cưa bào gỗ không ngừng vang lên, người nghe da đầu tê dại. Ba Từ ngủ ở lầu hai cũng không yên chạy xuống. Sau khi nhìn mấy lần mới phát hiện Sở Từ rốt cuộc cả đêm đang bận việc gì.
Chỉ nhìn thấy ven tường sân sau dựng hai mươi thanh gõ to bằng cánh tay, gần như mỗi thanh đều có độ dày như nhau, cũng không biết chúng được sử dụng để làm gì.
Chuyện Sở Từ bị người để ý là không thể gạt được người trong quán. Ông tự nhiên cũng biết.
"Cô nửa đêm không ngủ được làm những thanh gỗ này làm gì thế?" Ba Từ rốt cuộc không nhịn được khom người hỏi.
Dưới ánh trăng, Sở Từ liếc mắt nhìn ông, ánh mắt làm cho ông sợ hãi, đột nhiên hơi hối hận. Nhưng lúc này Sở Từ lại chậm rãi mở miệng nói: "Loại thanh gỗ này đều là các võ tăng Thiếu Lâm Tự dùng, chưa từng thấy qua à?"
Ba Từ nhíu mày: "Lung tung rối loạn... ông Lữ kia, cô có phải chuẩn bị lấy chồng hay không?"
Nếu Sở Từ lấy chồng thì con trai của ông nhất định có thể từ bỏ hy vọng. Nhưng... ông tuy nói không thích Sở Từ, nhưng tốt xấu gì cũng là một đứa con gái trong thôn. Tính tình hơi kỳ quái, nhưng đối xử với nhân viên cũng khá tốt, lấy một ông già còn lớn tuổi hơn ông thật là hơi... đáng tiếc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.