Sở Đường cảm thấy ông Lữ này có bệnh, trên đời này có rất nhiều đứa trẻ không ba không mẹ. Nếu ông ta muốn tìm người kế thừa gia sản tại sao không đi tìm những cô nhi không nơi nương tựa chứ? Vừa có thể nuôi mình lúc về già vừa có thể làm việc thiện, một công hai việc. Chuyện này không phải rất tốt sao?
Cậu không nhịn được mỉm cười, duỗi tay gắp thức ăn vào miệng, ăn thật ngon.
Sở Đường nhìn thấy đĩa thức ăn bên đối phương không nhúc nhích nên dứt khoát đẩy về phía mình. Chị cậu nói lãng phí lương thực sẽ bị sét đánh. Người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ này nhìn thấy là biết chưa từng trồng trọt qua, nhất định không biết khó khăn như thế nào để lương thực phát triển vừa to vừa chắc.
Nhưng cũng nói lại, Sở Đường cũng hơi khó hiểu, lòng dạ của ông Lữ này cũng quá lớn. Cho dù muốn người thừa kế, tìm cậu làm con trai, chẳng lẽ sẽ không sợ cậu lừa hết tiền rồi chạy trốn sao?
"Cậu hiểu lầm rồi, ông Lữ của chúng tôi thật ra đã nhìn trúng một người, muốn nhận cậu ta làm con nuôi. Nhưng người này cũng không phải cậu." Thư ký lại nói.
Sở Đường sửng sốt: "Không phải tôi? Vậy anh đến tìm tôi là vì..."
"Là thế này, mặc dù ông Lữ đã tìm được con nuôi thích hợp. Nhưng Lục bán tiên nói chị Sở Từ của cậu có ngày sinh tháng đẻ rất hợp với ông Lữ của chúng tôi. Cho nên ông Lữ quyết định cưới chị cậu làm vợ. Đương nhiên, cậu yên tâm, hai bà vợ trước đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722246/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.