Editor: demcodon 
Sở Từ và Thẩm Dạng cùng nhau trở về. Trên đường đi nàng cũng nghe Thẩm Dạng nói rất nhiều chuyện khi Từ Vân Liệt đi lính vừa. Tất nhiên, Sở Từ có thể nghe ra giọng điệu oan ức của Thẩm Dạng. Có vẻ như lúc trước khi Từ Vân Liệt vẫn còn là thiếu niên cũng đã ra oai phủ đầu Thẩm Dạng không nhỏ. Nếu không với xuất thân thiếu gia quân nhân cao của Thẩm Dạng cũng không đến mức phải cúi đầu nghe theo Từ Vân Liệt như vậy. 
"Cô chị của em đâu? Không còn muốn tự tử nữa chứ?" Khi vừa đến quán ăn, Thẩm Dạng nhìn xung quanh rồi đột nhiên hỏi. 
Sở Từ nhếch khóe miệng: "Chị Hương Như của em cũng không phải yếu ớt như anh nghĩ. Trước đó cũng chỉ là chưa nghĩ thông suốt mà thôi." 
"Tiểu Sở à, anh cũng đã gặp qua anh rể cũ của em rồi. Thành thật mà nói, không phải là người đàn ông tốt. Lúc trước tại sao chị của em lại thích anh ta vậy?" Thẩm Dạng nhỏ giọng hỏi. 
Sở Từ trợn tròn mắt nhìn, cảm thấy sự tò mò của Thẩm Dạng còn rất nặng: "Anh muốn biết thì tự đi hỏi chị ấy đi. Nhưng em nói cho anh biết, chị của em không có khuyết điểm khác. Chỉ có một tật xấu là thích khóc, một khi đã khóc thì không muốn dừng lại. Giọng điệu và thái độ của anh tốt nhất dịu dàng một chút. Nếu không em sẽ không để yên cho anh." 
Phụ nữ được làm bằng nước, khóc một chút cũng không sao. Nhưng Thôi Hương Như là người hơi xúc động, một khi chịu uất ức hoặc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722217/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.