Sở Từ biết đôi tay mình không sạch sẽ. Mặc dù đời trước giết là kẻ thù, nhưng có rất nhiều người vô tội bỏ mạng trên tay nàng. Nhưng khi đó thân phận của nàng khác, làm việc tự nhiên cũng nên tàn nhẫn một chút. Nếu không căn bản không áp chế được binh lính dưới quyền.
Không phải có câu nói 'thà rằng giết sai một ngàn người cũng không thể buông tha một người' sao? Lúc đó làm sao có khả năng muốn giữ lại một đôi tay sạch sẽ không dính máu tươi chứ?
Đương nhiên, tình hình hiện tại đã khác. Lúc này nàng cũng chỉ là một cô thôn nữ nhỏ. Cho dù có muốn giết một ngàn người cũng không có khả năng. Nhưng hiện tại nàng cũng chỉ là lấy ra đồ của mình vỗ tay trước mặt mọi người mà thôi, cũng không thể bởi vì chút việc nhỏ này nói nàng tổn thương người vô tội chứ? Nàng dám bảo đảm, lúc làm chuyện này trong đầu chỉ nghĩ đến việc đuổi côn trùng, tuyệt đối giữ một trái tim vô cùng thành kính, không nghĩ đến hại người.
Tiểu hòa thượng đã hết chỗ nói với Sở Từ. Cậu là độ hồn sử của Sở Từ, cơ thể linh hồn lại hòa làm một với không gian và sách Phúc Duyên, tự nhiên có thể cảm nhận được tình hình của linh thụ khi Sở Từ làm chuyện xấu.
Thật ra mà nói, linh thụ dường như không cảm giác được nàng đang hại người. Công đức chỉ cần mất một chút quả thực chỉ là muối bỏ biển, cũng không khác gì bình thường nàng nói lời thô tục mắng chửi và đánh người bị trừng phạt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722182/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.