Nói đến một nửa, Võ Thuận nói ngập ngừng, lộ ra gương mặt đỏ bừng. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thôi Hương Như, vội vàng nói tiếp: "Em... em đừng hiểu lầm, anh không phải ghét bỏ em không sinh con được... Là... là... anh nghe người trong thôn nói về chuyện của em. Nhưng anh không quan tâm đế những điều này... Hương Như, anh thề với trời, anh là thật lòng với em. Bất luận tương lai có chuyện gì xảy ra, anh hứa cả đời cũng không thay đổi tình cảm này..."
Thôi Hương Như cũng nổi lửa giận, đừng nói trước kia cô thật sự không có gì với Võ Thuận. Cho dù là có thì chuyện ngày hôm qua cũng đủ có thể làm cho cô chặt đứt mọi tâm tư. Giờ phút này Võ Thuận nói càng chân thành thì cô lại càng cảm thấy bất an.
Cho đến bây giờ cô chưa từng gặp rắc rối lớn như vậy, người không nói lý nhất từng gặp chính là mẹ chồng trước đây của cô - dì Hoàng. Nhưng lúc trước bản thân yếu đuối, cũng chưa từng cãi nhau quá dữ dội với dì Hoàng. Có thể nói, ngày hôm qua là lần đầu tiên trong đời cô giống như người đàn bà đanh đá vừa đánh vừa mắng. Mặc dù làm cho người khi dễ cô chật vật chạy đi. Nhưng cách này không hợp với cô một chút nào. Cô không muốn làm như vậy một lần nữa.
Tối hôm qua thật là ác mộng, những người như mẹ Võ Thuận ở khắp nơi trong giấc mơ đều giương nanh múa vuốt ra tay đánh cô. Cô cố gắng phản kháng, cố gắng chạy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722164/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.