Editor: demcodon
Cả người Dịch Tình dính đầy bùn đất, quần áo sạch sẽ lấm lem bùn đất và cỏ khô. Đầu gối khuỵu xuống đất dường như đau đớn đến mức làm cho cô thầm nghiến răng. Nhưng tất cả những điều này không tổn thương bằng một câu Từ Vân Liệt nói!
Kẻ mềm yếu? Hắn lại nói mình là kẻ mềm yếu?
Cô âm thầm thích Từ Vân Liệt lâu như vậy, tất nhiên biết Từ Vân Liệt xem thường nhất chính là người không có cốt cách. Bây giờ hắn dùng lời này để răn dạy mình, cũng có nghĩa là hoàn toàn chán ghét cô?
Nước mắt của Dịch Tình không ngừng rơi, nghe thấy tiếng cười của Sở Từ càng cảm thấy xấu hổ. Những ngón tay thon dài nắm chặt thành nắm đấm, cảm nhận được những ánh mắt đồng tình và chế giễu xung quanh. Cả người cô đều run lên, cuối cùng nghiến răng một cái chạy ra ngoài.
Em họ Nghiêm Cầm của cô nhìn thấy cũng không thể tiếp tục ở đó, vội vàng chạy theo sau. Nhưng Dịch Tình bị kích thích nên chạy đi rất nhanh, cô ta chạy theo sau cũng không theo kịp, chỉ có thể lớn tiếng kêu chị họ.
Dịch Tình nghe được tiếng Nghiêm Cầm hét chỉ cảm thấy mình càng thêm xấu hổ hơn.
Trong một thôn nhỏ như vậy, bị một đám người chưa từng thấy qua chỉ trích từ đầu đến chân, bị bọn họ chỉ trỏ. Tất cả đều là vì Sở Từ, đều bởi vì nàng cướp Từ Vân Liệt!
"Chị họ, chị chạy chậm một chút..." Sau lưng, Nghiêm Cầm vẫn còn kêu to. Thậm chí giọng càng lúc càng lớn.
Tâm lý của Nghiêm Cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722103/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.