Editor: demcodon
Dù sao tên lưu manh vừa rồi bị nàng đâm một dao cũng không chết. Ban đầu nghĩ rằng tiêu xài công đức cũng không tốn bao nhiêu, ít nhiều cũng nhờ gần đây nàng dựa vào nghề thủ công kiếm được rất nhiều tiền, tích nhiều công đức. Bây giờ chỉ cần không giết chết dì Tiền thì nàng không cần lo lắng linh thụ không kết quả và không kéo dài tuổi thọ của nàng.
Dì Tiền làm sao chịu đựng nổi loại đau đớn này, chỉ cảm thấy xương cốt dường như bị chặt đứt, toàn bộ chân không còn sức lực. Bởi vì đau đớn nên nước mắt đều rớt xuống.
"Sở... Sở Từ... mày làm như vậy không sợ sao?"
"Tôi sợ cái gì? Trước khi tôi đạp gãy chân thì bà có năng lực gì? Nếu bà thật sự nói chuyện này cho công an, đúng lúc tôi lại tâm sự với thằng ba. Bà phạm sai lầm trước đây, chỉ cần tôi nói đến tìm bà lý luận lại bị bà đánh mới chỉ có thể phản kháng, cũng không có ai tính chuyện này trên đầu tôi." Sở Từ nói thẳng.
Thứ nhất, nàng thuê chính là nhà của Thiệu Quốc Hưng, đám lưu manh này quấy rối trên địa bàn của gã. Vốn dĩ không chiếm được lợi. Nếu dì Tiền bị dính vào trở thành chủ mưu, vậy thì hiện tại bà bị gãy chân cũng sẽ không có ai đồng tình.
Nàng nghe Sở Đường nói qua quốc gia vừa mới thành lập mấy chục năm, rất nhiều luật pháp còn chưa hoàn thiện, cũng làm cho nhiều người mặc dù là phạm tội cũng có thể ung dung ngoài vòng pháp luật như cũ. Mà nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722085/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.