Editor: demcodon
Bà Vương đã lớn tuổi nên cũng lười so đo với con cháu, chỉ cười ha ha ngồi bên cạnh không nói lời nào.
"Cô gái nhỏ, cũng đừng nói tao đối xử không tốt với hai đứa. Mày xem, khách hàng trong quán bên cạnh mới vừa đi, gọi món chính ăn không còn một miếng. Nhưng chỉ còn dư lại món phụ nhắm rượu không nhúc nhích. Tao cũng không thể đưa món này cho khách khác ăn, nhưng đổ đi thì lãng phí; nghĩ đến lần trước mày tặng quà cho tao, tao còn chưa trả lễ nên mang qua cho mày nếm thử. Chúng ta buôn bán không tốt, địa phương đơn sơ, không có điều kiện tốt. Mày cũng đừng ghét bỏ!" Bà chủ nói tiếp.
Ông chủ quán ăn bên cạnh tên Tiền Tiến, hàng xóm gần đây đều kêu vợ ông là cô Tiền hoặc là dì Tiền.
Dì Tiền bưng đến một đĩa món ăn phụ là đậu phộng rang, phía trên còn dính chút vết dầu, vừa nhìn thấy chính là bị người khác gắp đồ lung tung.
Ngay cả bà Vương tiết kiệm nhìn thấy cũng không nhịn được nhíu mày: "Con bé tự mở quán ăn, cô đưa thứ này đến cũng không thích hợp đâu."
"Có gì mà không thích hợp? Nếu ở lúc nghèo đói thì đừng nói là đậu phộng này, chính là vỏ đậu phộng cũng không ăn nổi, đừng tưởng rằng cuộc sống bây giờ tốt thì có thể lãng phí. Đặc biệt là con bé như mày, tuổi còn nhỏ, chưa từng trải qua khó khăn, không biết đói khát là cảm giác gì, có chút tiền thì nghĩ lập tức tiêu ra ngoài. Đến lúc tương lai lập gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722038/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.