Editor: demcodon
Tần Trường Tố kiên định gật đầu. Nhưng tiếp theo xa xa nhìn chằm chằm sắc mặt chú Dương Sinh cũng hơi khó hiểu, buồn bã nói: "Trước kia lúc chị nhìn thấy chú ấy đại khái cũng mới 7-8 tuổi. Lúc ấy hình như là ở ngoài thôn, trong rừng cây cách đó không xa, chung quanh không có người. Chỉ là bởi vì chị đuổi theo con gà mái chạy đến mới đúng lúc gặp được. Khi đó trên mặt người đàn ông này không có nhiều nếp nhăn, mặt trắng bệt. Lúc nhìn thấy chị ánh mắt rất đáng sợ, còn nói nếu chị nói cho người khác biết thì giết chị giống như giết con gà. Dáng vẻ dữ tợn làm cho chị rất sợ hãi. Sau đó lại bị Vương thị dùng kẹo dỗ dành nên theo bản năng quên chuyện này đi..."
Nhiều năm như vậy, theo lý thuyết không thể nhớ rõ dáng vẻ người này trông như thế nào. Nhưng mấy ngày trước đó sau khi nghĩ đến chuyện của Vương thị, buổi tối cô không tự giác nằm mơ, trong mơ chính là gương mặt năm đó.
Năm đó người đàn ông này làm cho cô sợ hết hồn. Chỉ sợ là chính nguyên nhân này, hôm nay mới gặp mặt một lần đã lập tức nhận ra.
"Khi đó rõ ràng là người đàn ông rất tối tăm. Tại sao bây giờ lại xấu hổ như vậy? Nhưng chị có thể khẳng định tuyệt đối là đúng chú ấy. Chú ấy đeo mắt kính, mặc áo sơ mi trắng lấm tấm mồ hôi, trên cổ có một nốt ruồi đầy lông." Sau khi khó hiểu ngắn ngủi, Tần Trường Tố nói tiếp.
Với miêu tả như vậy, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/721989/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.