Editor: demcodon
Sở Đường không chọc được người không có lòng tự trọng như Từ Nhị. Dù sao Từ Nhị mặc dù đáng thương, nhưng từ nhỏ còn có Từ Vân Liệt che chở. Mà cậu vẫn luôn dựa vào bản thân. Nếu mỗi ngày so đo lời ra tiếng vào của người khác thì bị chọc đến tức chết rồi, làm sao còn có thể sống khỏe mạnh rắn chắc như vậy?
Nghĩ đến Từ Nhị, Sở Đường thở dài. Mặc kệ nói như thế nào, cậu vẫn hy vọng Từ Nhị có thể sớm nghĩ thông, lại càng không cần bởi vì việc này làm chậm trễ việc học.
Cho đến buổi tối, Sở Đường cũng không phát hiện Từ Nhị về thôn. Lúc này mới xem như đã chết tâm, nghĩ thứ hai đến trường học nhìn thấy mặt thì lại ời kiên nhẫn khuyên nhủ. Sau khi quyết định cậu cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cố gắng tận hưởng niềm vui được ở ngôi nhà mới.
Từ đường và nhà mới không thể so sánh được. Thậm chí ngay cả lúc trước ở nhà họ Sở cũng không sung sướng như ở nhà mới.
Nhà họ Sở dù sao hơi cũ xưa, mà thân phận cậu xấu hổ. Cho nên khi ở nhà họ Sở cũng là phòng tệ nhất, có đôi khi còn bị ba đứa con của cậu cả chen rớt xuống đất ngủ một đêm. Lúc đến đêm khuya tĩnh lặng thì từ trên đầu có những con dế chạy xung quanh. Thậm chí thỉnh thoảng còn bị mấy con côn trùng nhiều chân cắn mấy cái. May mắn những côn trùng trong thôn không có độc, bằng không đã bị cắn chết.
"Chị, mùi hương những thuốc mỡ này dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/721939/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.