Editor: demcodon
Chờ Trương Hồng Hoa bịa đặt xong đã qua nửa tiếng. Sắc mặt Từ Vân Liệt không thay đổi, chỉ là xem không hiểu rốt cuộc nó suy nghĩ cái gì.
"Thằng hai nếu không còn ở nhà nữa vậy con cũng ra ngoài ở. Sau này việc ăn uống không cần mẹ lo." Nói xong chuẩn bị đứng dậy.
"Con đi đâu vậy?" Trương Hồng Hoa nóng nảy hỏi một câu, vội vàng nói tiếp: "Trong nhà không còn tiền!"
Lời này Từ Vân Liệt mới bước ra không mặn không nhạt nói: "Ồ!"
Nói xong một tiếng này trực tiếp bước chân đi ra ngoài. Trương Hồng Hoa ở phía sau vừa thấy hơi nổi nóng. Thằng cả này cũng thật là, rõ ràng nhìn ra bà nói cái gì, tại sao còn nói "ồ" chứ? "Ồ" này là có ý gì? Có cho tiền hay không?
"Mẹ, mẹ sợ anh ta làm gì? Không phải là làm lính sao, có gì đặc biệt hơn người? Hơn nữa bây giờ anh ta còn là kẻ điếc. Cho dù mắng anh ta, anh ta cũng không nghe thấy." Từ Vân Đống bất mãn nói.
Anh cả rời nhà đi đã 6 năm. Khi đó gã mới 7-8 tuổi, chỉ nhớ rõ khi anh cả ở nhà chỉ biết hung dữ với gã, ỷ vào lớn tuổi mà dạy dỗ gã, còn có mấy lần thậm chí đánh gã. Nhưng anh cả lại thật sự đối xử tốt với anh hai, cũng thỉnh thoảng sẽ răn dạy vài câu, bình thường đều ôn tồn.
Khi đó trong lòng gã không thoải mái, mẹ trấn an gã nói là anh cả và anh hai đều có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, là cỏ dại ngoài ruộng tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/721834/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.