Editor: demcodon
Sở Từ nghe được lời này khóe miệng co giật, cúi đầu ngửi trên người, ra vẻ oan ức nhìn em trai nhà mình: "A Đường, cả người chị đầy mùi mồ hôi thúi sao?"
Nàng chảy mồ hôi không ít, nhưng mỗi lần đều đúng lúc đi tắm rửa được không? Miệng của cô bé này thật độc, ai chọc giận cô chứ?
"Xin lỗi Sở Từ, là lỗi của tôi, Văn Giai là người không xấu, cũng là nhất thời xúc động. Nhưng cô yên tâm tôi không có lòng riêng. Cô giúp tôi đã cứu tôi, cả đời tôi đều nhớ rõ..." Từ Nhị nói không biết lựa lời. Sau khi hoảng loạn an ủi vội vàng lại nói với Văn Giai: "Ý tốt của các cậu tớ sẽ ghi nhớ trong lòng, nhưng mời các cậu đi cho."
Sở Từ xem như phục Từ Nhị. Y xử lý cách như vậy kết quả cuối cùng vẫn là Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài không phải người sao?
"Từ Vân Viễn, cậu không thể như vậy. Tớ... tớ thích cậu. Cậu không thể kết hôn với người khác. Cho dù... cho dù cậu không thích tớ. Vậy cũng không thể từ bỏ bản thân sống... sống chung với người như cô ấy vậy. Nếu như cậu không đồng ý với tớ thì hôm nay tớ sẽ không đi..."
"Tại sao cậu lại như vậy? Trong khoảng thời gian này Văn Giai vẫn luôn rất quan tâm cậu, hỏi thăm chuyện của cậu khắp nơi, sợ cậu sẽ gặp khó khăn về mặc tiền bạc, còn đặc biệt xin người nhà 100 đồng. Ba mẹ cậu ấy tức giận đến mức muốn đánh cậu ấy. Cậu khen ngược, lại còn vì cô gái mập này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/721816/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.