Editor: demcodon
Sở Từ xem mùi ngon, Sở Đường ước gì có thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Mà Tôn Bách Linh cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu hai nhà họ Hoàng nói: "Em cũng coi như là trụ cột nhà chúng ta. Nhưng hôm nay em trở về đã làm chuyện gì? Em chạy xe đạp là của hồi môn chị mang đến đi ra ngoài, trở về xe đã bị em bán, tiền cũng không đưa cho chị giữ, có phải thế không?"
Sắc mặt Hoàng Kiến Tân hoảng hốt. Hắn trở về thì mẹ nói cho gã lương thực không còn, còn nói toàn bộ tiền trong nhà dùng làm đám cưới cho anh cả. Thậm chí còn thiếu nợ bên ngoài 1000 đồng. Mặc dù Tôn Bách Linh vào cửa, nhưng hai mẹ con vẫn cảm thấy trong lòng hơi bất an. Sau khi suy nghĩ đã đi bán xe đạp trước. Dù sao cũng không cần dùng, có thể lấp trước lỗ thủng lớn này một chút.
Xe bán cho là thân thích trên thị trấn. Bởi vì là mới cho nên giá cũng coi như không thấp, cầm về 140 đồng.
"Trong nhà không phải không có tiền sao?" Sắc mặt Hoàng Kiến Tân cứng ngắc.
"Không có tiền em cũng không thể lấy của hồi môn của chị! Trộm lớn trộm nhỏ cũng là trộm. Tự mẹ đi hỏi mọi người xem là con gây chuyện hay là hai đứa nó sai?" Tôn Bách Linh gân cổ lên nói tiếp.
Giọng của cô vốn dĩ còn to hơn dì Hoàng, giận lên càng là người thân không nhận, giọng to giống như loa phát, mọi người đều nghe được rõ ràng.
"Chị, trước kia chị luôn nói chuyện mình trộm đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/721811/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.