Lam Duê chỉ liếc nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn cúi đầu, tiếp tục gỡ ra từng chiếc khuy áo trên người!
Nếu không phải vết thương vừa vặn nằm ngay phía sau eo, cô cần gì phải phiền toái như vậy!
Đặt chiếc áo sơ mi trắng bị nhuộm đỏ máu tươi sang một bên, hiện giờ trên người Lam Duê chỉ còn lại mỗi chiếc áo lót, nhưng cũng không cảm thấy ngượng ngịu chút nào!
Nằm ngay ngắn trên chiếc giường trắnh tinh tươm, chờ bôi thuốc!
"Lăng Ngạo, chắc anh không tính cứ như vậy bôi thuốc lên cho em chứ?” Vừa nghiêng đầu sang, liền nhìn thấy gương mặt âm úc của anh, đang đưa tay đến gần, Lam Duê nhíu mày hỏi!
Vết thương của cô cho đến bây giờ vẫn còn rươm rướm máu, chẳng lẽ anh định trực tiếp bôi thuốc lên trên hay sao?
"Câm miệng!" Lăng Ngạo bị nói trúng, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí! Anh sẵn lòng giúp cô bôi thuốc, đã là nể mặt cô lắm rồi, lại còn không biết tốt xấu là gì!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn lấy ra một chiếc khăn lông sạch sẽ bên trong hòm thuốc mà Âu Liêm để lại.
"Ưmh....... " Lam Duê chợt cắn chặt môi dưới, đau quá, người đàn ông này xuống tay cũng không cần bạo lực vậy chứ!
Cái này không phải là anh đang cầm máu, mà căn bản là muốn cô mất máu quá nhiều mà chết!
"Lăng Ngạo....... Anh...anh muốn mưu sát sao?" Bộ dạng nhe răng toét miệng, cô quay đầu oán hận, trừng mắt nhìn anh chằm chằm! Thật sự là quá đau rồi, nếu không phải bây giờ trong tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-phuc-hac-cua-de-vuong-hac-dao/8773/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.