Lam Duê tự ôm lấy mình, đưa tay ném áo khoác trên người trở về!
"A, lúc này anh còn hình thức gì chứ? Tự mình mặc vào!"
Quần áo anh mặc trên người so với cô cũng chẳng dày hơn là bao, đưa áo khoác cho cô, anh chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi thật mỏng, muốn chết cũng không cần dùng đến biện pháp này!
Lăng Ngạo sắc mặt tái xanh, đưa tay bắt được chiếc áo khoác cô ném tới, gân xanh trên tay cũng một phen nhốn nháo!
Người phụ nữ đáng chết, quả thật là anh xen vào việc của người khác rồi!
Không nói câu nào, siết chặt lấy áo khoác, đáy mắt mang theo luồng hơi rét buốt. Anh lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, quật cường của cô, chân mày hơi chau lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì!
Thật vất vả mới cầm cự được đến hơn nửa đêm, hai người lúc này đã bị đông cứng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng!
Sa mạc về đêm, có vẻ rất tĩnh lặng, ngoại trừ những cồn cát mênh mông, chẳng có gì khác cả!
Lam Duê bây giờ đã bị đóng băng, có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới cũng cứng lại một cách khác thường. Lăng Ngạo ở một bên, hơi ghé mắt nhìn sang phía cô, đôi môi mỏng cụp xuống, rõ ràng cho thấy vẻ không ưa!
Nện từng bước chân chắc chắn, Lăng Ngạo đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống!
"Chuyện gì?" Lam Duê nheo cặp mắt tinh anh, lười biếng hỏi. Hiện tại, cô thật sự không còn hơi sức nói chuyện với anh rồi, thế mà bộ dạng của người đàn ông này ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-phuc-hac-cua-de-vuong-hac-dao/8755/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.