Chương trước
Chương sau
"A, cũng may mà Bá tước William còn có thể nhớ tới câu thành ngữ Trung Quốc! Về phần như lời ông nói ‘có tật giật mình’, ngược lại tôi cũng rất tò mò, bản thân tôi đang chột dạ ở nơi nào?”

Lam Duê cười nhạt, không vội, cũng chẳng tỏ thái độ bực tức, khiến mười mấy người đang tham dự hội nghị, trong lòng cũng có chút hoang mang.

"Được rồi, nếu tất cả mọi người đã muốn biết rõ thái độ của nhà họ Lam, vậy thì tôi chỉ có thể nói thế này thôi!" Dừng một chút, đổi tư thế ngồi khác, nói tiếp: "Quy tắc trước nay của nhà họ Lam không hề thay đổi, hiện tại sẽ không, về sau lại càng không, không bao giờ thay đổi! Về phần sự kiện buôn lậu thuốc phiện lần này, tôi cũng nên nói rõ ràng một chút mới được!”

"Vân Trạch!"

Nói xong, Vân Trạch liền tiến lên trước một bước, đang lúc mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra, một mặt đưa xấp tài liệu trong tay ra, mặt khác cầm chiếc máy tính bảng kết nối với màn hình lớn bên cạnh.

Cũng không vội mở lời, mà xoay người nhìn về phía màn ảnh rộng. Ngón tay gõ nhịp nhàng lên xấp tài liệu đặt trên bàn, từng tiếng vang thanh thúy khiến người ta khó mà xác định được thái độ của cô vào lúc này.

Tình thế hiện tại rõ ràng rất bất lợi cho cô, thế nhưng biểu hiện của cô lại thờ ơ như chẳng có chuyện gì to tát, điều này trái lại làm cho những người xung quanh dâng lên một cỗ lo lắng hãi hùng.

Trên màn ảnh rộng xuất hiện hình ảnh lô quân hỏa của nhà họ Lam được vận chuyển lên trên quân hạm ở Charleston, cùng với quãng đường nó đã đi qua, cuối cùng là bị giam giữ ở quần đảo Acores. Hình ảnh liếc qua liền hiểu rõ.

"Lam đương gia, chỉ bằng vào những hình ảnh theo dõi mà cô cung cấp thì có thể chứng minh được gì? Cô cho chúng tôi là lũ trẻ ba tuổi, tùy tiện xua đuổi sao?"

Kỳ thật trong lòng Bá tước William cũng cảm thấy giật mình, ở vào trường hợp của kẻ khác, khi làm những chuyện này đều là cực kỳ bí mật, lúc nào cũng trong trạng thái lo sợ sẽ bị nắm được chuôi. Nhưng Lam Duê này thì ngược lại, trực tiếp lưu trữ lại thông tin của mình, chẳng lẽ cô ta không sợ, sau khi tin tức bị rò rỉ, bản thân mình sẽ tự tìm đến cái chết ư?

Lam Duê nghiêng đầu, đáy mắt lóe ra một tia mỉa mai: "Bá tước đại nhân không cần phải gấp, xem thế này không phải rất tốt sao?"

Hình ảnh chợt lóe lên lần nữa, lần này là khung cảnh bên trong quân hạm.

Lúc này, Lam Duê không còn tập trung nhìn vào màn ảnh lớn nữa, mà là xoay người nhìn bọn họ.

Hao tâm tổn sức như vậy, kết quả lại là công dã tràng, cũng không biết hiện giờ trong lòng của Bá tước William là như thế nào, hẳn là muốn nôn ra máu rồi!

Hình ảnh hiển thị trên màn hình chính là toàn bộ quá trình thuốc phiện bị mang lên quân hạm, chẳng qua là không có quay rõ mặt kẻ cầm đầu, điều này khiến Bá tước William bên cạnh cả người đang cương cứng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vẫy vẫy tay, Vân Trạch nhanh chóng tắt máy, thu hồi máy tính bảng, lùi lại hai bước, đứng ở phía sau cô.

"Lần này, có phải đã rất rõ ràng hay không đây?"

Lam Duê rất thông minh, cô tự nhiên biết rõ, nói chuyện với những người này, chỉ dựa vào lời nói suông, căn bản là phí công vô ích. Bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng, tính toán kéo cô xuống, bất luận cô có nói gì, cũng chỉ là biện minh mà thôi. Không nói thì lại bị quy thành ‘có tật giật mình’. Thế thì thay vì nói lý lẽ, trực tiếp đưa ra chứng cứ, bọn họ không đến nỗi tự lừa gạt thị giác của chính mình chứ!

"Nếu vẫn còn chưa tin, ừhm, đây là tập tài liệu cơ mật, Bá tước William phải nhìn cho kỹ rồi hẵng nói?” Nói xong, ngón tay trắng nõn mịn màng búng một cái, một xấp tài liệu bị đẩy tới trước, dùng đầu ngón tay gõ hai cái xuống mặt bàn, cười dịu dàng nhìn hắn.

Gương mặt Bá tước William hiện rõ sự khó hiểu, liếc mắt nhìn cô, thật sự không hiểu vì sao cô chỉ đem tài liệu này giao cho một mình hắn xem.

Thế nhưng sau khi mở ra, mồ hôi lạnh bất ngờ tuôn ra như suối, thật may mắn khi nó rơi vào tay hắn!

"Như thế nào?"

"Xem ra lần này đã hiểu lầm Lam đương gia thật rồi! Chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, tuyệt đối không để Lam đương gia vô duyên vô cớ bị uất ức như vậy! Lam đương gia yên tâm!"

Hiện tại hắn thật sự là muốn bất chấp tất cả để giết người phụ nữ này, quả thật cô ta quá đáng sợ, giết người vô hình, luôn biết nắm giữ xương sườn của người khác một cách dễ dàng. Bá tước William nắm chặt tài liệu trong tay, giữa tròng mắt màu xanh lam bắn ra một tia lạnh lẽo, hắn nhất định phải giết người phụ nữ này. Bây giờ đang ở trong địa bàn của hắn, tuyệt đối không thể để cho cô ta sống sót rời khỏi đây.

"A, đây cũng không có gì, nhưng mà về sau ngàn vạn lần không được phát sinh ra chuyện thế này nữa! Dẫu sao, bây giờ mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng, nhưng lại làm lỡ mất thời gian của tôi, chuyện này có chút làm người ta đau đầu rồi!”

Đứng lên, Lam Duê cười, phất tay một cái, trước mắt bao nhiêu người điềm nhiên rời khỏi nơi đây.

**********

"Vì sao Lam chủ không nhân cơ hội này mà giải quyết hắn luôn một thể, nếu như tất cả bọn họ nhìn thấy nội dung bên trong tài liệu, hiển nhiên Gia tộc William cũng không còn khả năng gây sợ hãi nữa!”

"Cho đến tận bây giờ tôi cũng chưa từng coi Gia tộc William ra gì! Chẳng qua là hiện giờ giữ hắn lại vẫn còn có chút tác dụng. Bất thình lình đập tan cục diện thăng bằng bấy lâu nay, đối với chúng ta mà nói, chẳng có lợi lộc gì! Thay vì đối mặt với tương lai chưa rõ ra sao, tôi vẫn thích những gì mình đã nắm chắc hơn!”

Cô chưa bao giờ đánh liều, nếu như đã không nhổ cỏ tận gốc, vậy thì cô sẽ giữ lại.

Gia tộc William và Gia tộc Raymond quả thật không đủ gây sợ hãi, nhưng mà vẫn còn thế lực khác đang thao túng sau lưng họ, cũng là sự tồn tại khiến cho cô lo lắng. Thế nên hiện giờ cô làm lơ bọn họ, chẳng qua chỉ là cảnh cáo, chờ đợi thời cơ. Đến khi chín muồi, mới có thể cho kẻ thù một phát trí mạng nhất, nhổ cỏ tận gốc.

"Lam Duê, cần gì đi gấp như vậy?"

Tiếng phổ thông lưu loát vang lên sau lưng khiến Lam Duê dừng bước.

"Ngược lại tôi cảm thấy có chút ngạc nhiên, không ngờ anh sẽ xuất hiện tại chỗ này! Andrew!”

Quay đầu, khoé môi Lam Duê thoáng qua nụ cười nhẹ, nheo mắt nhìn Nathan Andrew đang đi tới trước mặt mình.

Mỗi lần nhìn thấy hắn, từ trong lòng cô lại dâng lên một sự kinh ngạc, người đàn ông này có sức hấp dẫn hơn hẳn phụ nữ. Sợi tóc bạch kim thuần khiết, đôi mắt màu xanh lục, da thịt trắng nõn, mỗi một điểm trên người hắn đều là ước ao của hàng vạn phụ nữ, không nghĩ rằng nó lại tồn tại trên cơ thể của một người đàn ông.

Nhưng điều đáng tiếc chính là, một người hoàn mỹ như thế, lại là người có lòng dạ rắn độc. Trong lòng Lam Duê không khỏi dâng lên một cỗ cảm thán, quả nhiên ông trời rất công bằng, ban cho một diện mạo đẹp đẽ, nhưng không ban cho một trái tim!

Andrew giương nét mặt còn tươi hơn hoa, tiến tới trước mặt cô, cười nhẹ nói: "Nếu như tôi nói với Lam Duê, tôi chính là vì để gặp mặt cô, cho nên mới đến tham gia cái hội nghị ngu ngốc này, cô tin không?"

"Tin, tại sao không tin?" Lam Duê gật đầu, nét mặt nghiêm túc thật sự khiến Andrew có chút kinh ngạc. Hắn không ngờ cô lại đáp trả một cách dứt khoát như vậy: "Có thể khiến cho Andrew tiên sinh nhớ như thế, là vinh hạnh của Lam Duê!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.