Cùng lúc đó, đám người Andrew đã đi tới hội trường yến tiệc. Nhìn một vòng chung quanh cũng không thấy Lam Duê đâu, cảm thấy có chút kỳ quái, không hiểu tại sao cô đã xuống từ trước, nhưng giờ lại không nhìn thấy người.
Thay vào đó lại bất ngờ gặp phải vài người ngoài dự liệu, đó là ba vị thiếu gia của nhà họ Lam. Andrew hơi khó hiểu, không phải nói ba người này chưa bao giờ cùng nhau tham gia yến tiệc hay sao? Thế nào hôm nay lại tụ tập cả ở đây?
Kỳ thật thì bọn người Lam Dịch cũng cảm thấy rất bí bách, chẳng phải vì một câu ra lệnh của Lam Duê, mà bọn họ liền phải ngoan ngoãn vác xác đến đây sao? Nếu thật như vậy, thế thì oai phong của bọn họ, hình tượng của bọn họ, chẳng phải sẽ bị tan biến hết ở trên người của Lam Duê ư?
"Bây giờ em rất nhớ nhung bác cả!” Lười biếng tựa vào trên ghế sofa, ba người tụ chung một chỗ, cách xa đám đông.
Lam Thương lạnh lùng lườm Lam Dịch tựa như người không xương, nói: “Chú cho rằng sau khi cha anh trở về, chúng ta sẽ được sống yên ổn sao? Hiện giờ những công việc thuộc về toàn quyền xử lý của Tổng giám đốc, tất cả đều nằm trên tay của chúng ta, nếu như lúc đó lại giao ra, chú nghĩ cha anh sẽ đồng ý ư? Có lẽ chú nên ước mình được ở nhà, ngây ngô hưởng phúc qua ngày!”
"Lại nói, tại sao nhà chúng ta lại không giống với những Gia tộc khác, tranh quyền đoạt lợi, thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-phuc-hac-cua-de-vuong-hac-dao/2227497/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.