Sau lần gặp mặt cha mẹ, Minh Thiên đưa Quách Vân về chung cư riêng của anh mua trước đó. Hai người đăng ký kết hôn, rồi dọn về sống cùng nhau, lúc này Quách Vân mới biết Minh Thiên là người đàn ông có tâm đến nhường nào. Nửa năm qua anh chuẩn bị mọi thứ để có thể đón cô về bên cạnh anh. Cũng may, bọn họ kịp nhận ra nhau. Buổi tối, Minh Thiên vừa về nhà thì đèn trong nhà vẫn sáng. Nhưng Quách Vân nằm trên sofa lớn xem tivi thì đã ngủ quên từ lúc nào. Anh để cặp tác của mình xuống, cởi áo khoác, chỉ cảm thấy thân thể bận rộn cả ngày, bỗng dâng lên một cảm giác mệt mỏi. Đi đến chỗ Sofa, ngồi xuống sàn nhà, vừa vặn đối diện với dung nhan của Quách Vân. Trong phòng đèn sáng ấm áp, ánh sáng đèn nhu hòa chiếu lên đường cong khuôn mặt của Quách Vân. Lông mi cô nhỏ dài, thỉnh thoảng khẽ run nhẹ, làn da trắng nõn nhìn qua vô cùng đẹp, ưa mắt dù cho cô đang là bà mẹ mang thai. Minh Thiên cứ thế nhìn Quách Vân thật lâu, cũng suy tư đến rất nhiều chuyện trước đây. Từ dạo đo đến giờ...cô gái này vẫn luôn ở bên cạnh anh. Có lẽ...có lẽ giữa lúc yên lặng, tình cảm của anh với cô, đã dần xảy ra thay đổi. Người phụ nữ này, hiện tại đã là vợ anh, còn là mẹ của con gái anh, hai người họ thật sự đã là một gia đình. Trong một khoảnh khắc, Minh Thiên bất giác ghé tới hôn lên môi Quách Vân một cái. Quách Vân bị cảm giác ấm áp trên môi làm tỉnh, mơ màng mở mắt, ngay lập tức thấy được bản phóng đại khuôn mặt anh tuấn của Minh Thiên ngay trước mặt. "Anh về rồi..." Quách Vân dụi mắt, âm thanh mang theo chút mệt mỏi lười biếng. Minh Thiên gật gật đầu, "Anh mới về...sao em không vào phòng ngủ." Quách Vân lắc lắc đầu, tóc cô có chút tán loạn, "Không được, anh ở bên ngoài làm việc vất vả như vậy, em lại về phòng thẳng cẳng ngủ, thật không chịu được áy náy." "Đồ ngốc, em áy náy cái gì chứ? Là anh nên làm như vậy." Minh Thiên cười nói. Quách Vân bĩu môi, "Xí, đừng có thấy em nói vậy rồi lên mặt nhá." Minh Thiên cười tươi, hai bàn tay vuốt ve đôi má hồng của Quách Vân, "Là anh có lỗi trước, bắt em lăn giường cùng anh, sau đó lại không dám thừa nhận ngay lúc đó. Anh xin lỗi, tất cả là do anh, anh là đàn ông, nên gánh vác trách nhiệm với vợ và con, lần sau không cho ngủ tren sofa thế nữa nhé, mệt mỏi vậy còn ngủ sofa, muốn anh đau lòng chết sao?" Quách Vân gật đầu. "Em nhớ rồi." "Em có đói không?" Minh Thiên hỏi. Quách Vân sờ cái bụng lớn sắp 7 tháng của mình, gật đầu lia lịa, "Em không đói, nhưng mà con đói..." Minh Thiên phì cười, anh đưa tới trước mặt cô một hộp súp thập cẩm nóng hổi, thêm hai cái bánh bao nhân thịt thơm phức. Mắt Quách Vân nhất thời sáng lên còn hơn cả bóng đèn chiếu sáng trong nhà. "Em mau ăn nhé, phụ nữ mang thai, đói bụng phải ăn liền, là anh để em chịu khổ." Minh Thiên áy náy nói. Quách Vân gật đầu, cô cầm một cái bánh bao lên trước, định cho vào miệng, nhưng nhìn tới Minh Thiên, cô lại đưa cái bánh tới miệng anh, "Anh ăn với em nhé.." "Anh không đói." Minh Thiên lắc đầu. "Chồng ăn thì vợ ăn, vợ chồng có trước có sau, hơn nữa, anh lấy em, phần nội trợ em không giỏi bằng người khác, ngược lại làm ủy khuất dạ dày của anh rồi." Quách Vân dẩu môi nói, cố chấp đưa bánh bao tới miệng anh. Minh Thiên không đành lòng, cắn một miếng ane ngon lành để vợ yên tâm. Vị ngon tan ra ở miệng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào gấp bội. Cô gái này, trước kia sao anh lại không nhìn ra được, cô rất tri kỷ cơ chứ? Quách Vân lúc này mới yên tâm ăn đồ ăn còn lại. Cô vừa ăn súp, cũng vừa đút cho cả chồng ăn cùng, hai vợ chồng ăn đến vui vẻ, ấm cúng. Minh Thiên nhìn bộ dạng của Quách Vân, không biết vì lý do gì, anh luôn cảm thấy bản thân nợ cô rất nhiều, trong lòng lại chút ít dâng lên chua xót. Anh nắm lấy bàn tay cô, nói: "Tiểu Vân, ở bên anh em thật sự không hối hận chứ, anh bây giờ không giàu có, tỉ phú như Diệp Thành, không tài phiệt như Đặng Đình Phi, càng không có quyền lực như Trần Phong, anh...." Động tác của Quách Vân dừng lại, hồi lâu mớ nói: "Em không cần mấy cái đó, em chỉ cần anh yêu em, vậy là đủ rồi...Em không hối hận đâu." Minh Thiên cười khổ một cái, " Thật sự không quan tâm, không hối hận sao?" "Không hối hận." Quách Vân lắc đầu khẳng định nói, "Anh nói gì thế, nghĩ coi, em với anh, ngủ cũng đã ngủ rồi, con cũng sắp có luôn rồi, em còn có thể hối hận sao..." Quách Vân nói đến đây, miệng cười tươi lộ cả ham răng trắng bóng, "Em thích anh lâu như vậy...bây giờ có anh bên cạnh, mỗi tối mua bữa tối tình yêu cho em, như vậy cũng đủ rồi." Minh Thiên nhìn Quách Vân, nhìn dáng vẻ ngườu này, hồi lâu liền ôm chặt người vào trong lòng. "Tiểu Vân, anh xin lỗi." Mắt của Minh Thiên chua xót, anh chỉ có thể nhắm hai mắt lại để nén nước mắt chảy ra, "Thật khiến em phải chịu khổ cùng anh." "Không sao, em không có sao mà, thật đấy." Quách Vân tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của Minh Thiên. Cô nói: "Dù sao, em theo anh cũng đã theo đến tận bây giờ rồi, lấy chồng thì phải theo chồng, em không hối hận. Thật đấy." Minh Thiên ôm vợ, "Công ty của anh, chỉ mới bước vào mở rộng quy mô, còn khó khăn nhiều, nhưng anh tin chỉ cần anh cố gắng thêm một chút nữa, qua được lần này, anh cũng sẽ cho vợ anh một cuộc sống tài phiệt như các phu nhân thế gia khác." Quách Vân từ từ ngồi dậy, hai mắt nhìn sâu vào Minh Thiên, chân thành nói: " Em tin anh, tin anh nhất định sẽ làm được." Dưới ánh đèn nhu hòa, hai vợ chồng lặng lẽ trao một nụ hôn nồng nhiệt, nụ hôn này không còn là bị xúc tác do bất kỳ cái gì nữa, mà do xuất phát từ chính chân tâm của hai trái tim chân tâm thật lòng. Không biết tương lai ra sao, nhưng hiện tại có nhau, bên nhau vĩnh viễn vậy là đã đủ... Minh Thiên và Quách Vân trong một khắc nào đó, trong tim đã có chung một điểm suy nghĩ.. Không sợ điều gì, chỉ sợ hai tâm hồn không đòng điệu... .... Chương này hơi ngắn, nhưng cũng đã kết HE cho cặp đôi Vân-Thiên rồi nhé các bạn ơi. Cảm ơn mọi người đã yêu thích cặp này nhé. Yêu Yêu mọi người. (^-*)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]