Trở lại bên này.
Sáng hôm sau, du thuyền cập bến cảng gần nhất.
Tất cả hành khách từ trên thuyền lục đục đi xuống, ai nấy đều nhếch nhác khó coi chưa từng thấy. Đến khi chân đã chạm được đất liền rồi, trong lòng sợ hãi hoảng loạn tối qua, dường như vẫn chưa tan đi.
Đám người Đặng Đình Phi cũng theo nhau xuống bến cảnh, tất cả bọn họ dù sao vẫn luôn sống an ổn, giờ trải qua hỏa hoạn trên thuyền, bão táp trên biển, bên cạnh lại còn có người rơi xuống biển không biết tung tích ra sao, nói không sợ hãi thì chính là nói dối.
Đặng Đình Phi dẫn theo Lương Minh Phương đi trước. Lương Minh Phương lúc này giống như người mất hồn, hai mắt không có tiêu cự, cả người gần như vô lực.
Cô không cách nào tiếp nhận sự thật tabf nhẫn kia.
Mười mấy tiếng trước, đôi vợ chồng trẻ kia còn chúc phúc cho vợ chồng cô, còn nói chuyện vui vẻ với cô, cớ sao bây giờ...
Bây giờ lại....
Đặng Đình Phi nhìn mắt vợ mình đỏ lên như mắt thỏ. Anh thở dài.
Anh thật sự cũng không có nghĩ đến mọi chuyện lại xảy ra nông nỗi như vậy.
"Phương, đừng khóc, nào." Đặng Đình Phi dắt vợ qua một bên ghế tại bến cảng ngồi xuống, an ủi, "Chẳng phải chúng ta đã gọi cứu hộ và cảnh sát biển sao? Nhất định sẽ tìm thấy hai người họ mà."
Lương Minh Phương vẫn không chút phản ứng.
Rơi vào biển sâu thăm thẳm như thế, lại còn đụng phải bão táp, gió lớn, cô thật sự không dám đặt niềm hi vọng quá lớn vào việc Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-yeu-lai-nhe/1504580/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.