Trong phòng tối, Diệp Thành vẫn một mình mân mê, vuốt ve qua lại chiếc nhẫn của Từ Lạc tặng đeo trên tay anh.
Hoa văn trên mặt nhẫn và cảm giác thiết kế chỉnh thể, có thể nhìn ra được người thiết kế chiếc nhẫn này tốn bao nhiêu tâm tư trên đó.
Đáng tiếc, anh vậy mà một mực không phát hiện ra.
Diệp Thành rót một ngụm rượu vào trong cổ họng, kích thích cay nóng tràn ra ở yết hầu, trong nháy mắt khiến ý thức của anh có chút tê dại. Bước chân anh cũng có chút không vững, đứng dậy, định thay quần áo tắm rửa để ngủ một giấc.
Anh mở tủ quần áo, tất cả quần áo bên trong đều được đặt chỉnh tề, tìm sang chỗ treo áo tắm đồ ngủ, tay không ngừng lục qua lục lại, lại phát hiện mấy đồ ngủ mình từng mặc không có ở chỗ này.
Vậy thì ở đâu?
Diệp Thành khom người, đầu óc choáng váng, kéo ngăn tủ phía dưới ra.
Bên trong xếp rất nhiều quần áo không thường mặc. Diệp Thành lục mấy cái, tay lại ngoài ý muốm chạm phải thứ gì đó mềm mềm.
Anh cau mày lục thứ kia ra, đặt trước mặt vừa nhìn, hóa ra là hai bộ đồ ngủ đôi giống nhau, một bộ màu xanh lam, một bộ màu hồng, họa tiết gấu teddy nhìn vô cùng ấu trĩ, cả hai bộ đồ đều may bằng vải lông nhung chưa từng được mặc.
Diệp Thành dùng não nhớ lại, đây cũng là của Từ Lạc mua năm nào đó.
Cô khi ấy mua mấy thứ đồ ấu trĩ này, muốn cùng Diệp Thành mặc nó. Đáng tiếc, Diệp Thành khi đó, đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-yeu-lai-nhe/1504512/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.