Từ Lạc và Lương Minh Phương bình an đến Luân Đôn, Nước Anh. Bên này, người của Diệp Thành đã nhanh chân xắp xếp xong xuôi khách sạn, đám Từ Lạc chỉ cần trực tiếp đi làm thủ tục là được. Ở trên xe, Từ Lạc hơi liếc Lương Minh Phương một cái, thấy mặt cô bình tĩnh, nhưng ý cười lại đầy trong mắt, rõ ràng là nội tâm.....mong đợi. Từ Lạc vốn cho rằng chuyến đi này, Lương Minh Phương mặc dù nói ngoài miệng là vì du lịch nghỉ phép, nhưng trong lòng, hoàn toàn là lo lắng cho hai mẹ con cô. Nhưng lúc Từ Lạc nhìn thấy trong túi xách của Minh Phương nào là kính râm, kem chống nắng, máy ảnh SLR, đồ bikini tắm biển....cô liền hiểu. Người này khả năng thật sự có một nửa là vì nghỉ phép mà đến. Xe một đường lái đến khách sạn, Từ Lạc và Lương Minh Phương xuống xe, mấy vệ sĩ cũng đi theo bên cạnh. Bọn họ đi tới lễ tân, cũng không đợi vệ sĩ kiêm phiên dịch mở miệng, Từ Lạc trước tiên đã dùng tiếng Anh chính cống để nói chuyện lưu loát với nhân viên phụ trách lễ tân. Mắt Lương Minh Phương mang theo ý cười tán dương nhìn Từ Lạc một cái, "khẩu ngữ thật tài nha." "Đương nhiên rồi." Từ Lạc hơi có chút tự hào, ở Diệp thị làm việc bao nhiêu năm như vậy, tiếng anh của cô cũng không tệ, lại thường xuyên tiếp xúc nhiều với khách hàng quốc tế, ngôn ngữ đối với cô mà nói, đã là một môn quen thuộc. Từ Lạc đắc ý cười, "cũng không xem thử, Lạc Lạc tôi trước kia làm gì, tiếng pháp tôi cũng có thể tán dóc với chị đôi ba câu đó nha..." Hai người vừa nói vui vẻ, rồi ai nấy trở về phòng riêng của mình. Sửa soạn đồ xong, ăn bữa tối thịnh soạn mà khách sạn chuẩn bị, Lương Minh Phương kiểm tra tình hình sức khỏe cho Diệp Lạc Thiên, bảo Từ Lạc một lát nữa hay cho nhóc con ăn sữa. Hai người bởi vì lệch múi giờ, phải nghĩ cách đi ngủ. Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã chiếu cao. Minh Phương đánh thức Từ Lạc, hai người vẫn mang theo buồn ngủ nồng đậm xuống tầng. Bên dưới tầng đã chuẩn bị xong bữa sáng, Từ Lạc ôm Diệp Lạc Thiên ngồi xuống cùng Minh Phương, chuẩn bị trước tiên ăn một bữa. Bỗng nhiên, tiếng bước chân thình thình, ở trong phòng ăn hơi có vẻ an tĩnh bỗng vang lên. Từ Lạc tùy ý ngẩng đầu, cả người liền ngây ra. Người trước mắt cô, vậy mà lại là Vũ Minh Thiên. Anh ta vậy mà lại ở đây? Từ Lạc kéo mạnh tay Minh Phương, "chị Minh Phương, chị xem, có phải tôi đây là hoa mắt không?" Minh Phương ngậm ngụm sữa tươi trong miệng suýt nữa phun ra. Mắt Vũ Minh Thiên vẫn còn hằn đỏ, hẳn là thời gian ngủ không đủ, nhưng anh vẫn ưỡn thẳng lưng, cả người thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, đi tới bên cạnh Từ Lạc, "em không có hoa mắt đâu, chính là tôi đó." "Anh..." Lương Minh Phương ngây ra, "sao anh lại ở đây?" "Tôi đã từng nói với Từ Lạc rằng tôi được nghỉ phép, muốn cùng cô ấy ra nước ngoài chơi, cô ấy đã từ chối tôi." Ánh mắt Vũ Minh Thiên có chút tổn thương, "không nghĩ tới, quay đầu cô ấy đã bay sang Anh cùng với người khác." Sắc mặt Từ Lạc có chút mất tự nhiên, "tôi qua đây....là có nguyên nhân." "Là vì chuyện của Diệp gia." Ánh mắt Vũ Minh Thiên trở nên sáng lấp lánh, "cái đó tôi biết rồi." Từ Lạc thở dài một hơi, "Diệp Thành bảo tôi trước tiên mang con đi tránh uy hiếp của Diệp Viện Kiên, để ông ta không có cách nào động tay động chân, chuyện còn lại trong nước, Diệp Thành sẽ xử lý." Minh Thiên gật gật đầu, gọi nhân viên phục vụ lấy thêm bát đũa, "em không cần lo lắng quá đâu, Diệp Thành hiện giờ đã có Đặng gia, và Vũ gia giúp đỡ, nên Diệp Viện Kiên kia, căn bản không có đấu lại hắn đâu. Diệp Viện Kiên kia có mạnh cỡ nào, cũng không một người mà chọi lại ba người đâu. Từ Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu. "Anh nói, Vũ thị, cha anh cũng nhúng tay vào giúp Diệp Thành?" "Ưm ưm, em không cần khách sáo đâu." Minh Thiên lộ ra nụ cười rực rỡ với Từ Lạc, chớp chớp mắt. Từ Lạc ngược lại chỉ yên lặng cúi đầu, cũng không biết là trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì. Minh Thiên tiếp tục nói, "tôi trước khi đi, nghe cha tôi nói, Diệp Thành có hẹn một bữa ăn với lãnh đạo bên cục thuế vụ, vấn đề thuế vụ của Diệp thị, không lớn lắm, trong tay Diệp Thành còn có chứng cứ người của Diệp Viện Kiên mua một lượng lớn thuốc cấm làm thí nghiệm. Cho nên chỉ cần Diệp Thành vận dụng tốt, đủ để lão già Diệp Viện Kiên kia uống đủ một bình rượu cay luôn." Từ Lạc hơi ngừng một chút, gật gật đầu. Chuyện người của Diệp Viện Kiên mua lượng lớn thuốc cấm làm thí nghiệm, cô trước khi đến Anh đã giao cho Diệp Thành, dựa theo thủ đoạn của Diệp Thành, anh ta có thể sẽ sử dụng tốt cái nhược điểm này, đánh với Diệp Viện Kiên kia một trận, cho ông ta về vườn chăn heo. Minh Thiên lắc lắc cái ly đựng sữa tươi nóng bên trong, nói, "cho nên, chuyện ở trong nước, em không cần quá bận tâm đâu, hiện tại mà nói, tình hình tốt hơn em nghĩ. Em hiện giờ nên thả lỏng một chút, ở nước Anh này, tôi thông thạo rất nhiều chỗ, tôi trước dẫn em đi dạo một vòng nhé." Từ Lạc mông lung gắp thức ăn cho vào miệng, hồi lâu mới giống như từ trong suy nghĩ thoát ra, gật gật đầu, "cũng được." Nụ cười trên mặt Minh Thiên lớn hơn nữa, anh nhìn Từ Lạc cúi đầu ăn. Ánh nắng bên ngoài chiếu xuyên qua cửa kính thủy tinh phòng ăn, chiếu cả vào mặt cô, ánh sáng nhu hòa như tô rõ thêm đường nét nơi gò má hoàn mĩ của Từ Lạc. Hình ảnh giống như một viên đá bị quăng vào hồ nước, kích thích trong lòng Minh Thiên rung động tầng tầng. Anh chợt nghĩ, nếu có thể có người thỉnh thoảng bướng bỉnh, thỉnh thoảng lại dịu dàng như Từ Lạc trong đời, vậy thì thật sự là may mắn rất nhiều.....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]