Năm mới qua đi.
Diệp Thành lại lao đầu vào công việc. Hắn lần này còn vài công vụ cần xử lí gấp.
Lần này là kí kết một hạng mục công trình lớn với tập đoàn khác, tiền vốn và quy mô liên quan đều cực lớn, cần Diệp Thành đích thân có mặt. Nhiệm vụ này dù thế nào cũng không thể ủy thác giao cho cấp dưới, vì vậy Diệp Thành mấy ngày trước đã để Thu Lan đặt vé máy bay, dẫn theo đoàn cố vấn của mình cùng bay đến tỉnh bên.
Đoàn người bọn họ sau khi đến tỉnh bên, lại cùng công ty đối phương bàn bạc điều khoản nhiều lần, rốt cuộc tạm thời quyết định một phương án, trở thành đối tác bước đầu.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, những người trong đoàn của Diệp thị cũng yên tâm phần nào, xin với Diệp Thành một kỳ nghỉ ngắn, để tham quan xung quanh cảnh đẹp trong tỉnh.
Diệp Thành đáp ứng cho bọn họ. Hắn ở khách sạn cũng tạm thời không có chuyện gì, liền muốn đi ra ngoài đi dạo tùy ý một chút. Vừa đến cửa khách sạn, hắn liền gặp được Thu Lan.
Hai người ăn ý cùng nhau đi trên một đường.
Diệp Thành đi trên con đường tha hương xa lạ, trong lòng vẫn không thoát ra khỏi suy nghĩ mãnh liệt muốn gọi điện thoại cho Từ Lạc.
Không vì cái gì khác, đơn giản hắn chỉ là muốn nghe âm thanh của vợ hắn, muốn biết cô đang làm gì mà thôi.
Diệp Thành vừa đi vừa suy nghĩ, trong lúc vô ý nghiêng đầu, ở trên tủ kính nhìn thấy mấy món đồ chơi.
Cả một cửa hàng đồ chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-yeu-lai-nhe/1504491/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.