Trong Phòng chỉ còn lại Từ Lạc, cô nhìn theo bóng lưng của Diệp Thành khuất dần sau cánh cửa, mà thở dài trong lòng.
Độ độc tài, anh đừng có phiền mẹ con tôi nữa.
Diệp Thành rời khỏi phòng bệnh, không tự chủ được mà dựa vào bức tường lạnh băng của hành lang ngoài phòng bệnh.
Hắn cứ vậy mà không hề có chút chuẩn bị, vèo một cái lên làm bố, dù hắn có là tổng tài quyền lực sánh tầm thì cũng không thể nào tránh khỏi có mấy phần bối rối và luống cuống.
Chợt âm thanh ngay bên cạnh của Hoàng Hiếu vang lên. "Diệp tổng, chuyển viện đã làm xong rồi, viện trưởng nói đợi cô Từ Lạc ổn hơn là có thể chuyển đến phòng bệnh đặc biệt ở khu bên kia rồi.
"Ừ" Diệp Thành gật đầu, âm thanh hơi lạnh, " chuyện của cô ấy ở bên kia, cậu đi theo, có kết quả liền báo tôi."
"Vâng, tôi biết rồi." Hoàng Hiếu rời đi sau đó.
Diệp Thành lúc này mới trầm trầm mà thở dài ra một hơi. Nút thắt trong lòng như được tháo ra ít nhiều, Hắn quay đầu đi, xuyên qua cửa kính nhìn Từ Lạc nằm trong phòng bệnh.
Cô mệt mỏi nằm trên giường, nhắm hai mắt, cũng không biết có ngủ hay không.
Ước gì cô lúc nào cũng ngoan ngoãn vĩnh viễn thì tốt rồi, Diệp Thành suy nghĩ, vô luân thế nào, hắn cũng phải chịu trách nhiệm với cô, làm tốt chức trách của một người cha đối với con hắn, người chồng đối với vợ hắn. Hắn sẽ đối xử thật tốt với cô.
....
Ngày đó đến tối muộn thì Lưu Tâm Nhã đã đến địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-yeu-lai-nhe/1504437/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.