Nói đến đây, hai mắt Lăng Tử Thiên đỏ hoe, anh giờ hệt như con thú đang bị thương, đau khổ, tuyệt vọng tất cả đều bộc phát.
Mộc Tâm không nói, cô có thể tưởng tượng được cảnh ấy nó đẫm máu ra sao?
Hoá ra tất cả đều tại cô, tại cô, vì cô, Lăng Tử Thiên mới chìm trong hận thù, không có gì có thể kéo anh lên nữa rồi.
Không khí liền yên tĩnh đến mức bức bối khó chịu.
"Anh muốn gì?". Cuối cùng vẫn là Mạc Tư Thần lên tiếng giải vây, giọng nói anh không to cũng chẳng nhỏ nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe rõ.
"Anh chết, hay cô ta chết?". Lăng Tử Thiên chỉ tay về phía Mộc Tâm, cánh tay cô nhuộm màu đỏ, máu chảy xuống cả phía áo, một mảng đỏ thẫm hệt như đoá hoa bỉ ngạn đang nở rộ.
"Tôi". Mạc Tư Thần và Mộc Tâm gần như là đồng thanh nói, ánh mắt hai người giao nhau. Mộc Tâm cụp mắt tránh ánh mắt của anh.
"Nếu hai người đã thích chết như vậy, chi bằng tôi thoả mãn". Lăng Tử Thiên tiến ba bước, nhặt khẩu súng lục dưới đất, chĩa thẳng vào mi tâm Mạc Tư Thần.
Đứng trước họng súng, đúng trước sự sống và cái chết, anh không có chút mảy may sợ hãi, chỉ lo lắng anh chết rồi, ai là người cứu cô ra khỏi nơi đây.
"Đừng". Mộc Tâm hét lên, cơn đau từ cánh tay truyền đến khiến toàn thân cô run nhẹ.
Lăng Tử Thiên không quay đầu, tay vẫn giữ chặt khẩu súng.
"Ba". Thanh âm non nớt không biết từ đầu vọng vào, Tiểu Phong đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ve-voi-anh-di/1327484/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.