Lăng Tử Thiên lập tức nhắn lại, cơn giận của anh chỉ tóm gọn trong hai từ: "Muốn gì?".
Bên kia, khoé môi Mộc Tâm cong lên, vứt điện thoại xuống bàn, 'cạnh' một tiếng rõ lớn khiến Tiểu Phong giật mình.
"Tiểu Phong, con ăn xong chưa?". Mộc Tâm đưa tay lên nựng má đứa trẻ, cảm thấy thật thích thú khiến cô không muốn buông ra.
Tiểu Phong à, xin lỗi vì cô đã lợi dụng cháu! Xin lỗi! Tiểu Phong! Cô cũng không muốn lợi dụng một đứa trê, nhưng chỉ còn cách ấy, mới có thể trừng trị ba cháu.
Mộc Tâm thở dài nhìn đứa trẻ, vẻ mặt ngây ngô của nó khiến cô cảm thấy tội lỗi. Chỉ vì muốm trả thù ba nó mà lợi dụng nó...
Mộc Tâm, đã từ bao giờ, mày đã trở thành một kẻ bất chất thủ đoạn, lợi dụng cả một đứa trẻ nữa chứ?
"Tiểu Phong, cháu có muốn đi ăn thêm ly kem không?". Chất giọng nhẹ nhàng mà ấm áp của cô đã sớm lấy được thiện cảm từ Tiểu Phong.
"Có ạ". Tiểu Phong vẫn đang càn quét món tráng miệng, cũng chẳng ngửa mặt, vẫn chăm chú ăn.
Hơn nửa tiếng sau, Tiểu Phong mới ăn xong, Mộc Tâm tính tiền rồi dắt nó đến một quán kem gần đây nhất.
Ký ức lại bất chợt ùa về...
Quán kem này, Mạc Tư Thần đã từng đưa cô đi. Là quán kem mà anh tỏ tình với cô, cũng là quán kem, cô từ chối anh, làm tổn thương anh.
Mộc Tâm thở dài, đã mấy năm chưa trở lại, nó cũng chẳng có thay đổi gì lớn, vẫn chỉ là một quán ăn đơn sơ, với vài chiếc bàn và ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ve-voi-anh-di/1327479/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.