Mộc Tâm hét lên một tiếng đầy thê lương, đôi mắt cô vô hồn nhìn về phía cánh cửa sáng loáng.
Ông mất rồi. Người thân duy nhất của cô cũng bị anh ta giết chết rồi.
"Tâm Tâm" - Mạc Tư Thần nhẹ giọng gọi cô. Anh có cảm giác như cô sắp định làm chuyện gì đó, mà chuyện này, lại liên quan đến sự sống chết của cô.
Lòng ngực anh càng lúc càng đau, nó giống như bị thứ gì đó chèn ép, thật khó thở.
Cô không đáp, khuôn mặt chỉ có vài tiếng đồng hồ mà đã trở nên hốc hác.
Ánh mắt anh và cô giao nhau chừng năm phút, cô mới nói - "Giúp em chuẩn bị hậu sự cho ông".
Không hiểu sao, sống lưng anh bất ngờ lại buốt. Từng câu từng chữ của cô sao mà lại mang nhiều chết chóc.
[...]
Vô lực bước đi trên hành làng, người người tấp nập qua lại.
Ai đã từng nói, mỗi người đều có một hạnh phúc riêng của chính mình.
Vậy hạnh phúc của cô đâu? Nó đang bơ vơ nơi đâu rồi?
Hồi ấy, chỉ vì nụ cười của Lăng Tử Thiên mà cô vui đến một tuần. Nghĩ lại, cảm thấy mình hệt như đứa trẻ ngu ngốc.
Cô đã từng nghĩ, Lăng Tử Thiên chính là hạnh phúc mà ông trời ban cho cô. Nhưng không phải, đấy vốn không phải hạnh phúc, đấy là cả đau khổ to lớn.
Cô đã làm gì nên tội, để bây giờ lại có hgafy hôm nay.
[...]
Sáng sớm mai, Mộc Tâm cầm bó hoa đứng bên trước ngôi mộ Chu Thừa Mạc.
Cô cứ nghĩ, hôm nay trời sẽ đổ mưa, nhưng lại nắng rất to.
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ve-voi-anh-di/1327477/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.