"Em chắc chứ?" - Mạc Tư Thần hỏi.
Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng làm sao, cô nói hai từ 'ly hôn' thật bình tĩnh, cứ như là đây không phải chuyện của cô.
"Chắc" - cô đáp, hai tay cô đã sớm bấu chặt lấy vạt áo. Đôi mắt to tròn phủ nhẹ một tầng sương nhưng lại được cô gắt gao kìm nén.
Nếu bây giờ, chỉ cần rơi một giọt nước mắt, cô sẽ thất bại hoàn toàn.
"Được, em cứ nghỉ ngơi, khi nào khoẻ hẳn chúng ta đi làm thủ tục" - anh dìu cô lên giường, để cô nằm rồi xoay người rời đi, cũng chẳng hề nói thêm câu nào.
Nhìn bóng lưng to lớn cô độc của anh dần khuất sau cánh cửa, nước mắt từng giọt từng giọt chảy ướt hết một vùng áo trước ngực.
Anh không có níu kéo, càng khiến tim cô như bị ai bóp nát.
Anh như vậy, càng khiến cô cảm thấy mình nợ anh.
Tư Thần, em đi rồi, anh nhớ chăm sóc bản thân!
[...]
Ánh nắng ban mai len lỏi qua từng kẽ lá cây xanh mát rọi xuống phòng bệnh của Mộc Tâm.
Mạc Tư Thần nhẹ nhàng đẩy cửa, anh cầm đơn ly hôn đặt trên đầu giường. Nét chữ mạnh mẽ như rồng bay phượng múa đã in trên trang giấy.
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi bước đi.
Anh không có giữ cô vì biết không tài nào giữ nổi.
Cả một đêm anh mất ngủ, nhưng cuối cùng vẫn hạ bút ký vào đơn ly hôn.
Ba năm trước, cũng tại bệnh viện này, căn phòng này, anh đã từng nói với cô sẽ giúp cô trả thù Lăng Tử Thiên trừ khi cô cưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ve-voi-anh-di/1327468/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.