Khi thành phố không còn sáng đèn cũng là lúc An Nhiên và Quân Vũ trở về nhà. Đồng hồ điện tử trên xe điểm
10:00 PM, vẫn còn thời gian hai tiếng cho tới lúc thực hiện kế hoạch.
An Nhiên vội vàng bước lên phòng, không để ý Quân Vũ theo sát phía sau từ bao giờ.
"Này"
Một bàn tay đột nhiên chụp lên bả vai cô, dõng dạc ra lệnh, trong giọng nói có chút men say.
"Dìu tôi về phòng !"
Dứt câu, cả người anh đổ gục trên lưng An Nhiên. Cũng may là cơ thể gầy gò của cô chưa đỗ gục xuống đất.
Thêm nữa cũng vì một phần thuốc đã dần tan hết nên cô cũng tỉnh táo được chút.
Suốt buổi tiệc không biết Quân Vũ đã uống bao nhiêu rượu để rồi giờ đi đứng cũng nghiêng ngã, cả cơ thể toát ra mùi rượu nồng nặc.
An Nhiên không mặc cả lời nói với anh. Chỉ lo làm thật nhanh sao cho vừa làm anh hài lòng, vừa có thể âm thầm trốn thoát trót lọt.
Để Quân Vũ nằm trên giường ngay ngắn. An Nhiên lặng lẽ đứng bên cạnh ngắm nhìn anh.
Từng thước phim ở quá khứ ồ ạt quay về. Những lúc cùng nhau dầm mưa, cùng nhau nấu ăn, cùng xem phim,...Tất cả đều hiện lên rõ ràng. Cả những lời nói yêu nhau cũng vang lên trong đầu không sót một chữ.
Cô sẽ mang những ký ức đẹp đẽ chôn giấu sâu vào trong tim để chúng mãi mãi là quá khứ.
Đây sẽ là lần cuối cùng cô đứng trước anh mà đau buồn. Đêm nay thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ve-nha-thoi-/3619363/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.