Màn đêm buông xuống đã lâu, bóng tối bao trùm cả thành phố. Những ngôi sao hiện lên mờ ảo sau đó rõ dần, xuyên thấu qua rèm cửa sổ mỏng manh. Nhìn ra ngoài, ánh trăng nhợt nhạt lạnh lẽo đến thấu xương, trông cũng thật cô đơn. (1
Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường không ngừng vang lên. Thời gian vẫn trôi vô tình, không chờ đợi một ai.
An Nhiên bước đến cạnh đầu giường, nhìn ngắm thật kỹ gương mặt khiến cô phải sống trong hận thù bao nhiêu năm qua.
Anh vẫn như vậy, vẫn là Quân Vũ mà cô luôn mến mộ, chỉ có cô là thay đổi.
Ông trời thật biết cách trêu người. Cho người ta một tia hy vọng đồng thời cũng đẩy người ta đi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cô cũng không suy nghĩ tới chừa đường lui cho mình.
Vốn dĩ những ngày đầu, An Nhiên không thể tin được Quân Vũ đã giết hại ba mẹ. Nhưng dần rồi cô cũng biết cách buông bỏ tình yêu và chấp nhận sự thật.
Chấp nhận mất tình yêu, chấp nhận báo thù.
Bây giờ lại phải tin rằng Quân Vũ không giết hại ba mẹ, nhất thời cô không làm được.
Điều An Nhiên vẫn luôn hy vọng cuối cùng đã tới nhưng khi nó tới cô lại không có đủ can đảm đối mặt.
Ròng rã suốt năm năm, từ bỏ cái gọi là tình yêu để theo đuổi hận thù, kết quả nhận lại chỉ là sự hiểu lầm, là bản thân quá mù quáng hay sao ?
Trách cô quá ngu ngốc để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ve-nha-thoi-/3619357/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.