Khả Ái tiến đến áp sát Quân Vũ, chống hai tay lên tay ghế, Quân Vũ muốn né cũng không có đường, phải ngã lưng dựa vào lưng ghế mới kéo giãn khoảng cách được một chút.
Khả Ái cố tình hơi cúi người, để lộ kẽ hở giữa hai đồi hoa lấp ló sau lớp vải.
Ả cong môi, vuốt ve yết hầu trên cổ Quân Vũ.
“Nếu chẳng may em sơ sót lắc nhẹ đầu thôi, e rằng những thứ anh cần sẽ mãi mãi không có được”
Quân Vũ biết rõ hàm ý trong lời nói của ả. Anh biết rõ cảm xúc vui buồn của Dạ Sâm đều do Khả Ái quyết định, nhưng nếu vì vậy mà muốn uy hiếp anh thì Khả Ái vốn đã tính sai rồi.
“Cô tự tin thật nhỉ ?”
“Đương nhiên rồi. Để được vị trí như hiện tại thì đương nhiên phải chuẩn bị mọi thứ kĩ lưỡng, nắm bắt tình hình. Biết những chuyện chưa biết, bao gồm cả việc vì sao An Nhiên lại ghét anh đến như vậy?
Khả Ái úp mở câu chuyện.
Ả nói như vậy chẳng lẽ đã biết chuyện gì rồi. Không lẽ Dạ Sâm ông ta đã...
“Giữ mồm mép cho kĩ, nên nói những gì và không nên nói những gì, kẻo họa từ miệng mà ra”
“Cảm ơn đã nhắc nhỡ. Nhưng anh cũng phải biết nên làm gì và không nên làm gì để em tránh được sai sót, không thì e rằng người khổ là người khác đấy”
‘người khác’ Khả Ái nói vốn chỉ An Nhiên. Biết rõ có người chống lưng nên ả mặc sức ngông cuồng nhưng đến mức này thì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ve-nha-thoi-/3613861/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.