Trong một căn phòng lớn với hai màu chủ đạo là trắng và đen, lạnh lẽo và cô độc hệt như chủ sở hữu.
Một người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ mặc mỗi cái áo choàng tắm hơi lộ ngực, tóc còn vương vài giọt nước. Ngũ quan không thể so sánh được với bất kì người nào.
Mái tóc màu bạc rũ xuống đôi chân mày kiếm. Ánh mắt sắc lạnh với con ngươi đỏ như máu.
Hiện nay những người sở hữu màu mắt đỏ cực kì hiếm, số lượng đếm trên đầu ngón tay, tỉ lệ 0,1% trên số 7 tỉ người, huống chi người đàn ông này vừa giàu vừa có tài.
Ngồi trên ghế sofa ngắm nhìn thành phố về đêm qua tấm kính, thưởng thức ly rượu vang, trong lòng một mớ hỗn độn.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, khi người bên ngoài nghe được sự cho phép của người ở trong mới dám tự tin mở cửa.
Đi vào là một vệ sĩ nhưng trông thân thủ anh ta có vẻ thành thạo, đạo mạo hơn những vệ sĩ khác.
Tống Vĩ Hàn nhìn bóng lưng người trước mắt, cất giọng.
“Dạ thiếu gia, tôi xin phép báo cáo”
Thấy đối phương im lặng, Tống Vĩ Hàn dõng dạc cất lời.
“Thiếu phu nhân hôm nay buổi chiều mới tỉnh dậy. Sau đó ăn và uống thuốc. Tập đi trong vườn hoa. Rồi lại ăn và uống thuốc. Tập đi trong dinh thự cùng Diệp Lạc Lạc. Báo cáo hết”
Khoảng nửa phút sau, Dạ Quân Vũ mới lên tiếng.
“Ra ngoài được rồi”
Tống Vĩ Hàn cúi đầu chào rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ve-nha-thoi-/3613850/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.