Lệ Như lắc đầu, mỉm cười.
“ Đây là cái giá mà mẹ phải trả! Con đừng buồn cũng đừng khiến nó thành gánh nặng”
“Để con đưa mẹ đi bệnh viện. Người ta sẽ cứu được mẹ. Mẹ ráng một chút nhé”
An Nhiên đỡ mẹ dậy nhưng hai chân như không có sức, lại thêm chiếc váy nặng khiến cô di chuyển khó khăn. Lệ Như nhìn An Nhiên đang cố đỡ bà dậy dù biết rằng không có kết quả, bà lại càng đau lòng hơn. Khẽ nắm chặt tay An Nhiên, bà nói:
“ Đừng, không kịp đâu con. Vài giây cuối cùng của cuộc đời, hãy để mẹ được ngắm nhìn con gái của mẹ”
Đến cuối cùng, người khiến Lệ Như bận tâm nhất vẫn là cô con gái bà hết mực yêu thương. Ngay cả đến hơi thở cuối cùng cũng muốn dành hết cho con.
Đột nhiên Lệ Như co giật, đôi mắt trợn ngược, thở dốc mạnh. Biết đã đến lúc rời xa, bà đành nói lời cuối.
“An Nhiên...cha...con...cha con...phòng nghỉ...Quân Vũ...g...giết...không...”
Lời còn chưa nói hết, Lệ Như đã ra đi, đôi mắt bà mở to vì tâm nguyện còn chưa hoàn thành.
Bà ấy đi rồi!
Bỏ lại đứa con mà bà ấy yêu thương nhất để đi rồi! An Nhiên òa khóc không ngừng gọi mẹ nhưng đáp lại chỉ là tiếng vọng khóc của cô thôi.
An Nhiên đau khổ vươn tay vuốt mắt bà ấy.
“Yên nghỉ nhé mẹ, mọi chuyện để con”
Chợt nhớ ra điều gì đó, An Nhiên vực dậy tinh thần. Nhẹ nhàng đặt mẹ nằm ngay ngắn dưới đất.
“Mẹ chịu lạnh một chút nhé, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ve-nha-thoi-/3613842/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.