Biểu cảm hôm đó của Tô Hiểu Du rất đặc biệt, có cảm giác dường như cô ấy và Cố Minh Minh quen biết nhau từ trước. Đặc biệt khi biết tin anh chính là người thừa kế duy nhất nhà họ Cố, Cố Dương Mịch. Người ngoài nhìn vào cũng có thể nhận ra đối với Cố Minh Minh mà nói cô ấy ghét cay ghét đắng cô ta, từng câu nói thật ấm ức và buồn phiền của cô ấy khiến anh cảm thấy tò mò. Chính là Tô Hiểu Du đang có mối thù oán với đứa con riêng của ba anh? Tại sao họ lại quen biết nhau? Tại sao Tô Hiểu Du lại mẫn cảm với người nhà họ Cố vậy chứ? Anh không hiểu.
Bên ngoài vang vọng tiếng gõ cửa nhè nhẹ khiến anh giật mình quay trở lại với thực tế.
"Ai?"
"Tôi là Trương Khả Thi thưa phó giám đốc."
"Vào đi." Anh lạnh nhạt. Được biết rằng Trương Khả Thi cũng không ưa gì Tô Hiểu Du, điều này anh không hài lòng nhưng cách cô ta làm việc quả nhiên rất hiệu quả.
"Giám đốc, đây là một số tài liệu anh cần."
Trương Khả Thi gập người đặt xuống bàn một vài cuốn tài liệu. Mặt mày cứng ngắc như đá không có gì giống dáng vẻ thục nữ của một người phụ nữ. Anh thở dài một hồi, cầm cuốn tài liệu lên xem một lượt.
Lật vài trang đầu đã biết cô ta làm việc rất tốt, thu thập dữ liệu cũng đầy đủ, đúng là người có kinh nghiệm làm việc lâu năm có khác. Ngoài Trương Khả Thi ra không ai làm anh hài lòng ở cách làm việc hơn.
"Để đây được rồi. Ra ngoài đi."
"Vâng."
Lật đến trang cuối, đột nhiên anh thấy sai sót một số dữ liệu nhỏ liền nảy ra ý nghĩ, miệng cười ranh mãnh.
"Tập tài liệu này bàn giao lại cho Tô Hiểu Du làm lại từ đầu cho tôi. Đúng một tiếng nữa tôi muốn cô ta đem đến văn phòng cho tôi."
Trương Khả Thi được một phen khó hiểu liền quay lại nhìn người đàn ông nhìn mình với đôi mắt viên đạn đầy sát khí. Khác nào anh ta đang cố nói rằng "im miệng và làm theo".
"Vâng thưa phó giám đốc."
[...]
Cánh cửa Cố Dương Mịch một lần nữa reo lên. Biết lần này là ai anh bật dậy ra mở cửa nhanh chóng.
Tô Hiểu Du nhướng mày. Tuy vậy vẫn không quên cúi đầu hành lễ với cấp trên biểu hiện quy tắc lịch sự.
"Phó giám đốc Cố, tôi đã sửa lại tập tài liệu rồi, tôi đến để đưa cho anh."
Nhận tập tài liệu từ trong tay cô, anh cười mờ ám bước vào trong vứt phạch tập tài liêu trên bàn. Hành động này đối với cô mà nói vô cùng khiếm nhã và bất lịch sự.
"Vất vả không?" Cố Dương Mịch ngồi xuống ghế, tay đan xen vào nhau nhìn cô hơi nghiêng đầu.
Nói không vất thì có chút gian dối, nói vất thì cũng không đúng lý cho lắm. Cô hơi nhíu mày trả lời thản nhiên.
"Bình thường."
Cố Dương Mịch thấy cô hất cằm liền bật cười.
"Đi theo tôi."
"Đi đâu?" Đang là giờ làm việc, cô không muốn bị trừ lương đâu.
"Đến phòng kinh doanh."
Phòng kinh doanh là phòng làm việc của cô mà. Anh ta muốn đến đột xuất để kiểm tra? Thật tiếc cho anh ta quá, tổ kinh doanh của cô luôn chăm chỉ làm việc không lười biếng như ai đó.
"Phó giám đốc đến rồi."
"Mau về chỗ nhanh lên."
"Hôm nay anh ta đến kiểm tra đột xuất à?"
....
"Hôm nay tôi thông báo đến mọi người một việc. Tổ kinh doanh ngày mai sẽ có thành viên mới." Cố Dương Mịch phóng khoáng đút tay vào túi quần, mặt mày nghiêm túc khiến ai cũng đứng thẳng thắn.
"Thành viên mới?"
"Ồ.."
"Phó giám đốc, tổ chúng tôi chẳng phải đã đủ người rồi?" Trương Khả Thi lên tiếng thắc mắc câu hỏi mà ai cũng đang tò mò.
"Đúng là vậy. Cho nên tôi sẽ chuyển vị trí một người ở đây thành thư kí riêng của tôi."
Đám người trong phòng há hốc miệng ngạc nhiên. Nay Cố Dương Mịch lại muốn có thư kí riêng? Không khỏi bàn tán lập tức các nhân viên nữ liền chỉnh trang lại quần áo, tóc tai vuốt vuốt điệu đà, chỉ mong lọt vào mắt xanh Cố Dương Mịch.
Tô Hiểu Du đứng sau anh ta, lần lượt chân bước lùi vài bước vào đám đông. Chỉ là không ngờ chưa đi được xa đã bị anh ta kéo tay lại tuyên bố.
"Tô Hiểu Du chính là người được tôi chọn. Từ giờ cô ấy là thư kí riêng, lời nói của cô ấy cũng chính là ý kiến của tôi. Mọi người nên chú ý." Anh ta cười lạnh nhạt, từng câu từng chữ không hề giống tuyên bố thăng chức cho cô chút nào, đúng hơn giống như đang cảnh cáo.
Ai nấy đều đổ dồn ánh mắt kinh ngạc cùng mỉa mai về phía cô. Còn cô đứng chôn chân ở đó không nói lên lời. Chính là cô được chọn? Anh ta thật đúng là điên rồi! Cô còn chưa bị ghét đủ sao?
"Phó..."
Cô định mở lời ngay lập tức bị anh chèn họng.
"Tô Hiểu Du, mong cô không có ý kiến gì thêm. Mọi người giải tán. Cô theo tôi." Cố Dương Mịch dứt khoát quay đầu đi không nói một lời.
Cảm nhận phía sau đằng đằng sát khí, chân run run, cô không muốn bị vài ánh mắt đó ăn tươi nuốt sống đâu. Đâm lao phải theo lao, lập tức chạy theo anh ta nhanh còn hơn ở lại bị nguy hiểm rình rập.
Cô chạy vội vã từ phía sau. Nghe tiếng bước chân của cô Cố Dương Mịch liền cười tà mị một cái, khóe miệng giương cao tiếp tục bước đi để mặc cô luống cuống sau lưng. Rốt cuộc Tô Hiểu Du ơi là Tô Hiểu Du. Đồ mà Cố Dương Mịch để ý chưa bao giờ là không có được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]