Taxi dừng lạidưới lầu nhà tôi. Tôi mở cửa xe, loạng choạng đi ra. Thiện ta, giả vờsay cả đoạn đường, lão nương cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
Vương Khải lại đi lên cùng tôi, đỡ lấy vai tôi, nói: “Tôi tiễn cô lên trên.”
Tôi thử tránh anh ta, nhưng mà bất luận tránh thế nào, hai tay của anh taluôn đặt trên vai tôi, tôi tức giận, mặc cho anh ta đỡ, thực ra giốnglôi hơn, lên trên lầu.
Chúng tôi đứng trước cửa nhà tôi, VươngKhải một tay đỡ tôi, một tay ấn chuông cửa. Tôi muốn nói tôi có chìakhóa, nhưng tôi đang là một kẻ say, đương nhiên không thể làm chuyệntỉnh táo như thế này, thế là nheo mắt chẳng nói gì cả. Đợi đến khi Vương Khải ấn chuông rất lâu, bên trong không có ai trả lời, tôi còn khóclóc, gắng sức đập vào cửa mấy cái, lớn tiếng nói: “Giang Ly, mở cửa chotôi!” Tiếp đó giả vờ say, vậy cũng là say rồi, Giang Ly không dám để một kẻ say rượu như thế này đâu.
Vẫn không có người trả lời, xem raGiang Ly thực sự không có nhà rồi. Vương Khải cúi đầu nhìn tôi, hỏi:“Tiểu Yến Yến, cô có chìa khóa không?”
Tôi giống như kẻ ngu ngốc cười cười với anh ta, sau đó sờ thấy chìa khóa.
Nụ cười trên mặt của Vương Khải rất kỳ quái, không biết đang tức giận hay đang nhịn cười.
Anh ta nhận lấy chìa khóa, mở cửa, sau đó đỡ tôi vào phòng khác.
Vương Khải đặt tôi xuống sofa, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi đá đá chân anh ta, cười hì hì với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-theo-anh-ve-nha/2938307/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.