“Giang Ly, tôi luôn cảm thấy anh không bình thường.”
Giang Ly nhướn mày: “Tôi làm sao?”
Tôi đảo mắt, nói: “Anh…anh tử tế quá, trong tình huống bình thường, tôichẳng thèm rỗi hơi nói với anh ta những lời này.” Tôi cảm thấy khi Giang Ly nói chuyện với tôi trong nhà hàng như biến thành người khác vậy,điều này khiến tôi cảm thấy rất bất an. Là điển hình của loại không cóvụ làm ăn nào không gian trá, Giang Ly từ trước đến nay chưa từng làmviệc gì thiệt cho mình.
Giang Ly khoanh hai tay trước ngực, hơinghiêng đầu nhìn tôi một lát, cuối cùng nói: “Vốn dĩ muốn miễn phí giúpcô một chút, ai biết được cô lại muốn báo đáp tôi.”
Tôi…tôi…tôi có nói báo đáp anh sao?
Giang Ly không đợi tôi giải thích, lại nói: “Vậy thì cô muốn cho tôi cái gì?” Anh ta nói, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, chê bai lắc đầu: “Nếu như cô muốn lấy thân báo đáp, tôi cũng chỉ đành miễn cưỡng mà làmthôi.”
Này!
Tôi chán nản chẳng buồn để ý đến anh ta, quay người đi tắm.
Giọng nói của Giang Ly vang lên phía sau tôi: “Được thôi, trước tiên coi nhưcô nợ tôi một món đồ, đợi tôi nghĩ ra, sẽ nói tiếp.”
Phẫn nộ, rõ ràng đây là dọa dẫm!
Buổi trưa, trong phòng ăn của nhân viên, tôi gặp tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cậu ta trong nhà ăn. Dù gì hai chúngtôi cũng coi như biết nhau, thế là tôi bưng đĩa cơm, gật đầu với cậu ta, coi như là chào hỏi.
Tiết Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-theo-anh-ve-nha/2938284/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.