Nhưng mà rất nhanh, tôi đã phải trả giá cho sự thiếu đạo đức của mình.
Vương Khải cầm chiếc điện thoại trong tay, mặt sầu buồn: “Sao đến lúc này lại hết pin rồi!” Nói xong, ánh mắt trông mong nhìn sang tôi: “Tiểu Yến, cô có thể cho tôi mượn điện thoại của cô không?”
Tôi – rất – hận!Muốn từ chối anh ta nhưng lại lo anh ta thực sự có chuyện gì đó gấp. Bỏđi, bỏ đi, kệ anh ta dùng, chỉ coi như uống mấy chai nước lọc thôi (nước lọc ở đây rẻ nhất là ba đô la một chai).
Nghĩ đến đây, tôi móc điện thoại từ trong túi ra, đưa cho anh ta.
Vương Khải cười híp mắt, nhận lấy điện thoại của tôi, bấm một dãy số, sau đóđợi bên kia nghe máy. Lòng tôi đang trong quá trình chờ đợi, chậm chạp,nhỏ máu.
Nhưng mà không ngờ, điện thoại của anh ta đột nhiên đổ chuông!
Tôi ngân ra mấy giây, hoảng hốt ngộ ra. Đây chính là lừa đảo, tôi thực sự là con heo ngu độn mới tin tưởng anh ta!
Tôi tức giận cướp lại điện thoại, trừng mắt nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Vương Khải còn không biết xấu hổ, cười nói: “Cô đừng tức giận mà, dù gì lưu số lại, sau này có thể hỗ trợ cho nhau.”
Tôi hết kiên nhẫn nói: “Anh thật lắm chuyện.” Thực ra lưu số điện thoạicũng chẳng có gì, người giống anh ta dù gì cũng không thiếu con gái, sẽkhông thể suốt ngày làm phiền tôi.
Nhưng mà tôi lại rất không thích anh ta dùng kiểu này, đây coi là gì chứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-theo-anh-ve-nha/2938244/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.