Tôi khuấy khuấy cốc cà phê vô cùng đáng ghét trên tay, tiếng nhạc thanh nhã, u sầu thật khiến người ta buồn ngủ. Tôi dựa lưng vào ghế, lần nữa đánh giá người đàn ông ngồi đối diện với một ánh mắt ai oán. Vì bộ trang phục mang hình tượng thục nữ đang khoác trên người, tôi đành kìm cái ngáp xuống.
Từ trước đến nay tôi chưa từng cho rằng cà phê là thứ con người có thể uống, nhưng tôi thích thể nghiệm cái khoái cảm lãng phí cà phê. Thứ đồ khó uống chỉ có thể dùng để chà đạp và lãng phí… mặc dù cốc cà phê nhỏ trước mặt này đủ để tôi ăn mấy hộp sữa chua.
Người đàn ông đối diện vẫn nhìn tôi, biểu cảm khó đoán, có lẽ là nhìn ra được bộ dạng không kiên nhẫn của tôi, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng: “Vậy thì, nói một chút về cách nhìn của cô đối với chuyện phòng the nhé?”
Người đàn ông này quả nhiên không làm tôi thất vọng, lại nói về chủ đề vô vị thế này. Chống một tay xuống cằm, tôi đem vốn hiểu biết duy nhất của tôi đối với ngành nghề này ra nói: “Thị trường nhà đất[1] có chút mạo hiểm, đầu tư nên thận trọng.” Lúc đó tôi không hề biết rằng, cái anh ta nói là “chuyện phòng the”, chứ không phải là “thị trường nhà đất” mà tôi lý giải này.
Có lẽ sự mệt mỏi và buồn ngủ dẫn đến sai sót, trong khoảnh khắc, tôi nhìn thấy mặt người đàn ông kia “thoáng” xanh một chút, rồi trở lại bình thường. Anh ta dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-theo-anh-ve-nha/2938218/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.