Sau cái tát trời giáng đó, Kiều Vi vẫn còn ngơ ngác, tay ôm lấy má, ánh mắt không thể tin được nhìn bà Thu Ngọc. Cảm giác đau rát trên mặt chưa kịp lắng xuống thì bà Lệ Lan đã tiến lên, không cam lòng nhìn con gái bị đối xử như vậy, liền chất vấn:
- Hàn phu nhân, bà đừng có quá đáng như vậy.
Bà Thu Ngọc, với ánh mắt sắc lạnh và quyền uy không lay chuyển, quay sang bà Lệ Lan, giọng nói đầy khí chất:
- Tôi đang dạy lại con gái giúp bà thôi, bà Kiều. Là tiểu thư danh giá mà ăn nói xấc xược như thế. Thần, trước đây người con muốn đem về là như thế này sao ?
Bà Thu Ngọc nói xong, quay sang nhìn anh, ánh mắt trách móc rõ ràng.
Anh im lặng không nói gì. Kiều Vi, với giọng yếu ớt giả vờ đáng thương, lên tiếng:
- Mẹ, dù sao co...
- Đừng gọi tôi là mẹ !
Bà Thu Ngọc ngắt lời, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn Kiều Vi.
Kiều Vi bị chặn đứng giữa câu nói, sự yếu đuối giả tạo trên khuôn mặt cô ta trở nên vô nghĩa trước sự uy nghiêm của bà Thu Ngọc. Không cam lòng, cô ta cố chấp lên tiếng lần nữa:
- Hàn... hàn phu nhân, dù gì trên giấy tờ vẫn còn có tên tôi. Dù bà có làm thế nào tôi cũng không chấp nhận hủy hôn đâu.
Kiều Vi vẫn cố chấp
- Đúng đấy, gia đình tôi nhất định không chấp nhận. Con gái tôi đã gã cho nhà họ Hàn các người rồi, giờ hủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-minh-hen-ho-di/3629900/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.