Lệ Lan thấy không khí căng thẳng liền đi đến bên cô, vẻ mặt giả vờ quan tâm, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự toan tính. Bà nhẹ nhàng lên tiếng, như thể muốn xoa dịu tình hình:
- Chị gái con vừa mới về mà, con cũng đã về rồi thì ở lại ăn một bữa cơm có được không?
Giọng nói của Lệ Lan tuy nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một áp lực vô hình, như muốn ép cô vào thế khó xử. Ánh mắt bà ta nhìn cô khiến cô biết không thể nào rời đi ngay bây giờ được.
Cô lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt gượng gạo nhìn về phía anh, cô nắm chặt tay anh giọng điệu dịu dàng, gượng cười nói.
- Em muốn ở lại ăn bữa cơm rồi về !
Anh tinh ý biết được cô không muốn ở lại, nhưng cũng không muốn cô khó xử. Anh chỉ mỉm cười âu yếm, ánh mắt tràn đầy sự nuông chiều. Anh cũng nắm chặt tay cô, giọng nói ấm áp trấn an:
- Được rồi, nghe em hết !
Kiều Vi đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng như bị thiêu đốt bởi sự khó chịu và tức giận. Cô ta không ngờ anh lại có thể đối xử dịu dàng với người khác như vậy, điều mà đáng lẽ ra cô ta mới chính là người phải nhận được.
- Được rồi vào nhà thôi ! Người đâu, chuẩn bị cơm đi !
Bà Lệ Lan vừa dứt lời, lập tức gọi người hầu xuống bếp chuẩn bị bữa cơm. Quay lại với nụ cười giả tạo, bà mời cô và anh vào nhà. Cô ngập ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-minh-hen-ho-di/3624803/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.