Thấy anh không có phản ứng gì. Cố An Nhiên cười thầm trong lòng nhưng vẫn tỏ vẻ có lỗi.
- Ồ ! Tôi xin lỗi! Tôi bất cẩn quá ! Thư ký Kiều không sao chứ ?
- Tôi không sao ! Do tôi không cẩn thận!
Cô buồn bã nhặt từng mảnh ly vỡ lên nhưng rồi vô tình mảnh thủy tinh trúng vào tay. Tay cô bắt đầu chảy máu đến lúc này anh mới để ý đến cô. Anh đang uống dở ly trà liền dừng lại xem cô thế nào. Còn cô chỉ cầm máu rồi thất vọng đi ra ngoài. Thấy cô bưng khay ly bị vỡ tay còn bị thương một nữ nhân viên đi đến hỏi thăm cô
- Tay cô bị thương rồi ! Đưa tôi cầm hộ cho ! Không sao chứ ?
Nữ nhân viên đó trong rất lo lắng cho cô. Chủ động cầm khay ly vỡ giúp cô.
- Tôi không sao ! Cảm ơn cô !
- Gọi tôi là Tô Vân được rồi ! Tay cô không sao chứ ?
- Tôi không sao đâu !
- Cố An Nhiên làm đúng không ? Chị ta cũng quá đáng rồi !
Cô nhìn thấy Tô Vân tức giận thay cô. Cô chợt đứng hình, từ khi mẹ cô mất ai nói cô là con hoang, lấy cô ra để trút giận. Bây giờ nhìn Tô Vân giúp cô đang bị thương còn tức giận giúp cô nữa. Cô cảm thấy rất ấm áp. Cô ngơ người nhìn Tô Vân.
Tô Vân thấy cô không phả ứng mà cứ nhìn mình liền lay người cô. Cô vì vậy mới chợt bừng tỉnh, cô chỉ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-minh-hen-ho-di/3314762/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.