Anh ra lệnh cho người hầu ra ngoài hết. Người hầu thấy vậy cũng ra ngoài hết, cánh cửa vừa đóng lại anh nhìn cô một lúc lâu thấy cô vẫn cứ vẻ mặt ủ rủ ngẩn ngơ từ lúc diễn ra hôn lễ cho tới khi gặp Lôi Vũ Tranh, cô vừa có nét vui vẻ vừa có nét u buồn thất vọng khiến anh rất khó chịu. Anh lại ghế ngồi, nhếch môi ra lệnh cho cô dùng giọng điệu ám muội như đang muốn trêu đùa cô
- Lại đây!
Lúc này cô mới biết anh đã vào phòng giật mình nhìn lên anh đang ngồi trên ghế tỏa ra một khí chất khiến người ta phải dè chừng.Anh nhìn chằm chằm chờ đợi cô, cô không nói gì cũng không hành động gì chỉ biết né tránh ánh mắt như sắp giết người kia của anh.Còn anh thì bắt đầu mất kiên nhẫn, bắt đầu dùng giọng điệu khó chịu nói với cô
- Đừng để tôi nói lần hai!
Anh nhìn cô lạnh lùng nói, cô lúc này cũng có hơi sợ từ từ đi xuống giường, chậm rãi đi lại gần chỗ anh. Cô giữ khoảng cách với anh đứng hơi xa giọng yếu ớt lên tiếng
- Anh...anh gọi tôi có chuyện gì?
- Lại gần đây!
Anh phớt lờ câu hỏi của cô vẫn giọng điệu lạnh lùng đấy ra lệnh cho cô. Cô cũng nghe lời cũng từ từ lại gần hơn một chút. Thấy cô đã ở trong tầm tay, anh đột ngột cầm tay cô kéo về phía mình, cô theo quán tính ngã nhào trên lòng anh. 4 mắt nhìn nhau, một tay anh giữ eo cô tay còn lại cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-minh-hen-ho-di/2749309/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.