Sau khi đưa cô đi vào văn phòng, anh để cô ngồi xuống ghế sofa rồi anh nằm lên đùi cô ngủ một cách tự nhiên. Cô thì không biết phải làm gì định lên tiếng thì anh đã chen ngang trước
- Cho tôi nằm một chút !
Thấy anh trông có vẻ mệt mỏi nên cô để yên cho anh nằm luôn. Trong lòng cô cảm thấy gì đó rất khác lạ, nhìn anh thế này trong lòng cô cứ bồn chồn không thể tả được. Nhìn anh ngủ cô rất muốn chạm vào gương mặt anh. Cô ngắm mãi không thôi, hàng lông mi cong dài, cánh mũi cao, gương mặt lúc ngủ trong có vẻ hơi lạnh lùng nhưng nhìn cũng rất đẹp trai. Tim cô chợt chậm một nhìn rồi đập nhanh liên hồi, như sắp nổ tung ra vậy
Được hơn 15 phút cô mới nhớ ra bản thân còn chưa nộp đơn xin thực tập nữa mà đã kẹt ở đây rồi. Cô khóc thầm trong lòng, anh hình như đọc được nỗi lòng của cô hay sao ấy đột nhiên lên tiếng. Mắt thì vẫn nhắm miệng thì nói
- Hồ sơ của em tôi đã đưa cho Lãnh rồi, cậu ấy sẽ sắp xếp cho em làm ở bộ phận kinh doanh ! Đừng lo lắng !
- Anh đưa lúc nào vậy ? Sao tôi không thấy anh đưa ? Mà sao anh biết tôi lo lắng chuyện hồ sơ ?
- Em là vợ tôi đương nhiên tôi biết !
Cô thấy tò mò, từ nãy giờ cô đi theo anh thì có thấy anh đưa hồ sơ cho ai đâu. Cô thắc mắc hỏi anh, anh liền mở mắt ra nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-minh-hen-ho-di/2749284/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.