Thiên Minh ung dung ngồi vắt chéo chân nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, hơi thở yếu ớt.
Lúc đầu hắn không có í định cứu cô, đã định lướt qua rồi nhưng không hiểu sao hắn bỗng nhiên dừng lại. Quan xát kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó khó chịu, miệng còn đang lầm bẩm "cha.....mẹ... " Mà không kìm lòng được cứu cô.
Đến giờ phút này hắn vẫn chưa hiểu rõ lí do vì sao hắn lại cứu cô.... Trước giờ hắn không phải kiểu không gần nữ sắc nhưng cũng không phải người dễ gần. Trước giờ lại không thích lo chuyện bao đồng..... Thiên Minh ngồi lắc lư cái đầu, miệng chẹp chẹp rồi sau đó lại thở dài.
"Minh Triết"
"Dạ! "
"Điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì "
"Thuộc hạ đi ngay ạ!"
"Hazzzzzz, thật không thể tin nổi. Một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối như vậy mà người chằng chịt vết thương trông mới xót xa làm sao" Khải Tuấn thấy dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ của Thiên Minh vậy, bộ mặt gian xảo tiến đến gần hắn tặc lưỡi khẽ than.
"Làm tốt công việc của cậu! " Thiên Minh trừng mắt đe doạ Khải Tuấn.
"Chẹp chẹp.... Bạn của tôi ơi, tôi bên cậu đến nay cũng hơn chục năm rồi. Tình bạn kim cương đấy có biết không! "
"Mấy tên tù nhân kia tặng cậu làm thí nghiệm. Thế nào?! "
"Ôkê bạn!" Khải Tuấn vỗ vai bạn tốt rồi quay về phía Lý Như Kì kiểm tra kĩ một lượt rồi nhanh chóng rời đi. Không nhanh lại sợ Thiên Minh đổi í.... Người thì đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-hay-ben-anh-/3591995/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.