Sau khi nghỉ ngơi, Lâm Nguyệt sang gõ cửa phòng Hàn Minh.
- Đợi. - Anh thò cổ ra nhìn cô, vứt một từ rồi lại chui vào phòng. Chắc anh chưa thay đồ.
Lâm Nguyệt kiên nhẫn đứng đợi ngoài hành lang. Một lúc sau, Boss mở cửa ra khỏi phòng. Anh mặc áo phông thoải mái với quần bò, nhìn rất trẻ trung, tôn lên thân hình cao lớn của anh.
- Hàn tổng. - Lâm Nguyệt nhẹ nhàng cười, hai mắt híp lại.
- Gọi tên là được rồi. - Anh vừa đi vừa nói, hai tay tự nhiên đút túi quần.
- Dạ? - Cô không nghe rõ anh nói gì, bèn hỏi lại.
- Bây giờ không phải làm việc, gọi Hàn Minh là được. - Hàn Minh quay đầu lại, khóe môi hơi nhếch lên.
- Ừm. - Lâm Nguyệt cười tít mắt, vui vẻ tiến lên đi cạnh anh.
Vì đã gần đến giờ ăn trưa nên Hàn Minh dẫn cô đến một nhà hàng nhỏ. Đây là một nhà hàng vô cùng ấm cúng, bày biện giản dị mà vẫn sang trọng. Hàn Minh đưa cho cô thực đơn, rồi mình lặng yên nhìn cô.
Lâm Nguyệt vẫn để xõa tóc, được vén sang một bên vai. Cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, nổi bật làn da trắng mịn màng. Cô nhẹ nhàng đặt món với bồi bàn, thi thoảng còn chỉ vào thực đơn nói cái gì đấy. Cô nói tiếng Anh vô cùng lưu loát, phát âm tốt, nghe rất êm tai.
Thấy ai đó cứ nhìn chằm chằm mình, Lâm Nguyệt hơi đỏ mặt. Boss nhìn gì vậy, chả nhẽ mặt mình có dính gì sao? A, đừng nhìn nữa mà, xấu hổ quá Boss ơi..
Bồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-em-that-de-thuong/130792/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.