Làm việc ở công ty Hoàng Chí được một tháng, Lâm Nguyệt đã học được rất nhiều điều. Hôm đến làm quen ở phòng Kế hoạch, cô cảm thấy, các tiền bối ở đây thật vui tính, lại nói vô cùng nhiều, lảm nhảm cả buổi cũng không chán, khác hoàn toàn với Boss nhà cô, im lặng là vàng.
Các anh ở phòng Kế hoạch rất thân thiết với Boss, thi thoảng gần đến giờ nghỉ trưa, lại không gõ cửa mà xông vào phòng làm việc của anh, làm cô giật bắn mình tưởng có chuyện gì, lần nào cũng suýt lật bàn hét lên. Boss của cô thì vẫn bình tĩnh, mặt không biến sắc tiếp tục tập trung làm việc. Khi tiền bối đến gào vào mặt anh: "Hàn Minh, đi ăn thôi!" thì anh tao nhã nhíu mày lại, ngẩng khuôn mặt kiêu ngạo lên nhìn con người ồn ào kia, lạnh lùng phun ra một câu: "Trong giờ làm việc, biến." Anh chàng kia làm như bị tổn thương trầm trọng, lủi thủi đi ra ngoài. Mặc dù lần nào cũng bị Boss lạnh lùng đuổi ra nhưng người trong phòng Kế hoạch vẫn vô cùng kiên trì thay phiên nhau đến rủ anh đi ăn cơm trưa.
Trưa nay, tâm tình Hàn tổng có vẻ rất tốt, thấy trưởng phòng phòng Kế hoạch uy dũng đạp cửa xông vào mà không hề nhíu mày nhăn mặt.
- Hàn tổng, đi ăn thôi! Làm việc gì mà lắm thế, cậu bị cuồng việc thì cũng đừng lôi kéo Lâm thư kí thành người như cậu chứ!
Boss nhìn về phía Lâm Nguyệt, thấy cô vẫn hăng hái làm việc thì trầm giọng nói:
- Xong việc chưa?
Tưởng Boss hỏi mình, trưởng phòng định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-em-that-de-thuong/130790/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.