“Em cũng biết cách chữa bệnh của anh rất khắc nghiệt và tàn nhẫn. Không có thuốc gây mê, với sức khỏe hiện tại mà anh quan sát được. Tỉ lệ sống sót chỉ vỏn vẹn 1%”
Nghe qua Tú Vy dường như chết lặng sắp không kìm nổi nước mắt.
“1% ít vậy sao?"
“Vậy nên anh mới giả vờ gãy tay để thêm thời gian cho cậu ta dưỡng sức”
Bây giờ cô đã hiểu mém chút hiểu lầm Đại Từ, lòng lo lắng nhưng chẳng làm được gì.
Đại Từ vừa mới gặp chỉ nhìn phần trên bây giờ mới đưa mắt nhìn xuống sững sờ lắp bắp.
“Em...em mang thai nữa sao?Nguy hiểm lắm đấy"
Cô đưa tay mỉm cười xoa bụng: “Lúc trước thì có, bây giờ không sao rồi”
“À mà...anh và Hàm Miên sao rồi”
Tú Vy hỏi anh ngại ngùng mặt đỏ cả lên: “Cô ấy cũng đang mang thai. Là một công chúa”
“Anh cũng nhanh thật mới đây đã có của chung rồi”
Nói một lúc Đại Từ mới nhận ra rằng mình đang đứng giữa làn sương. Nắm vai Tú Vy đẩy nhẹ theo hướng sương mù ít.
“Ở đây lâu không tốt cho hệ hô hấp, đi vào nào”
Bước ra làn sương mù là một khoảng không gian xanh mướt. Ngôi nhà nhỏ hiện ra qua nhưng hàng cau cao vút.
Khung cảnh thay đổi hoàn toàn, khác hẳn cảnh đơn sơ lúc trước. Có thể cảm nhận được sự ấm áp, nét tinh tế của người con gái.
“Vào trong còn nhiều cái hay lắm”
Trước cảnh vật này Tú Vy bất giác đứng lặng phải nhờ đến Đại Từ mới đưa cô vào sâu trong nhà.
Cánh cửa mở ra như mở ra thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854936/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.