Biết người chết không phải là Hà Phong chưa vui được đã vội nghe tin buồn từ Tuệ Liên.
Tú Vy không ngờ cuộc đời Hà Phong trớ trêu như vậy. Y chẳng bao giờ làm điều xấu ngoài việc cà khịa Tú Vy.
Một con người luôn lạc quan không lo không nghĩ tại sao lại mắc căn bệnh quái ác đấy.
Trời luôn muốn đè ải người tốt cũng may cô còn có chút xấu xa nên được ưu ái, nể nang.
Tú Vy dẹp bỏ lịch trình ăn uống nghỉ ngơi sốt sắng chạy ngay đến bệnh viện. Nhưng trước tiên phải đón hai nhóc tì ở trường.
Hôm nay là ngày tổng kết năm học, nhưng cô không cùng bọn chúng chia vui vì có đứa nào lãnh bằng khen đâu.
Từ khi về đây tình hình học tập của bọn chúng sa sút hẳn vì không ai quan tâm.
Cô với hắn suốt ngày ở cạnh, không li thời gian nhắc đến việc học, ỉ i cho rằng trình độ bọn chúng không học cũng giỏi.
Ngồi trong xe dựng trước cổng, lòng cồn cào thấp thỏm không yên. Bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực hiện hữu trong đầu.
Lỡ như đến chậm một bước Hà Phong chết thì sao? Cô chưa khoe chiếc bụng nhô nhô xinh xinh cho anh xem nữa mà.
“Reng...reng...reng”
Tiếng chuông tan trường đã reo, học sinh bắt đầu tuôn ra xáo xào làm mất tầm nhìn. Cô đành phải bước xuống xe với vòm bụng vướng víu.
Khó khăn lắm mới bước ra, đã vội giật mình khi bị hai nhóc tì túm lấy chân, lắc lắc làm điệu dễ thương.
“Xin lỗi thần hộ giá trễ, mẫu hậu an tọa”
Giả vờ dễ thương chứ chẳng dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854932/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.