“Hà...Hà Phong”
Khóe môi Thanh Nhi khẽ run gọi tên y, y không trả lời. Đầu gục vào vai cô, dòng máu đỏ từ vai chảy dài.
Đáng lẽ y có thể né nó nhưng khi cô gọi tên mình y đã bất động thế là con dao đâm thẳng vào bả vai.
Hai tên kia thấy máu, bỏ dao dìu nhau chạy đi.
Thanh Nhi thoáng chốc run sợ, dù biết sau này sẽ mất y nhưng cô không thể để điều đó xảy ra trước mặt mình.
Mặt Hà Phong tái nhợt, hàng chân mày nhíu nhẹ, tay chân run lẩy bẩy.
“Lạnh quá, Thanh Nhi anh lạnh lắm”
“Anh cố gắng lên, em sẽ đưa anh đến bệnh viện”.
Đây không phải là lúc để khóc, cô véo má cho tỉnh dìu y dậy. Tay y choàng vào vai, cô khó khăn bước lê từng bước.
“Có ai không? Làm ơn cứu anh ấy”
Mọi người gần đấy nghe tiếng kêu cứu vội vã chạy tới dìu lấy Hà Phong.
“Khụ...khụ”
“Anhhhh”
Vừa mới chuyền tay, máu trong khoang miệng tuôn trào. Mọi người sợ hãi không dám nhìn, Thanh Nhi chết lặng nhìn vũng máu đỏ bầm dưới nền đất.
Y ngã người tựa vào vai cô, dần tuột xuống, cô cũng ngồi theo ôm y vào trong vòng tay nhỏ.
Nước mắt bây giờ mới chịu tuôn trào, từng hơi thở yếu ớt của y làm nổi sợ trong lòng cô tăng lên.
“Hà Phong anh không được chết? Anh chưa cầu hôn em mà...hic”
...
“Úm....đau quá...Hà Phong anh đừng chết”
Thanh Nhi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi đầm đìa. Cô thở hổn hển nhìn bàn tay đang truyền dịch.
Đó là sự thật, không phải là mơ, cô đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854927/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.