Nghe thấy tiếng bước chân lại gần Tú Vy dần nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt tối sầm cười nhếch.
"Muốn giết người bịt đầu mới, đúng là tự chọn cái chết"
"A..."
Chị ta vừa chạy tới cô xoay người cong ngược xuống đất. Hòn đá nặng theo trớn kéo theo chị ta ngã xuống đất đầu đập vào hòn đá đang cầm.
Máu rơm rớm rỉ rỉ sưng tấy, mặt nhăn nhít đưa tay sờ lên vết thương run rẩy.
"Máu...máu"
"Không những kẻ cắp gặp bà già mà còn gậy ông đập lưng ông thật tội nghiệp"
Nhìn bộ dạng bi thảm của Uất Noãn cô cũng có chút hả dạ khi trả thù cho An Lạc.
Cô bật dậy đưa tay trước mặt chị ta:" Có cần tôi đỡ lên không"
"Không cần"
Uất Noãn lạnh tanh gạt tay cô ra đứng dậy, tay ôm trán bỏ vào trong. Tú Vy nhìn theo đá lưỡi, quay lưng đi.
"Ưm...bụng mình sao đau thế này"
Đột nhiên bụng đau dữ dội, mồ hôi đầm đìa trên vòm trán tái nhợt. Tay ôm chạy, chân run rẩy không bước nổi gục xuống đất.
"Đau...đau quá"
Uất Noãn nghe tiếng la quay lại, thấy cô ngồi gục xuống đất quằn quại trong đau đớn.
Cơn tức giận nổi lên nhếch môi: "Lần này để tao xem, mày làm sao thoát được"
Chị ta tìm thấy một cây gậy gần đấy, lần này không la lối mà từ từ bước đến.
"Chết tiệt, chị ta vẫn không chịu tha cho mình...ưm"
Cô đã đoán được nhưng không còn sức để để chống cực. Tiếng bước chân ngày càng gần chiếc gậy vung lên.
"Lần này mày không thoát được đâu"
"Bốp"
Cô nhíu mày nhắm mắt quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854911/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.